Sáng thứ bảy, Văn Tiếu Nhiên bị tiếng Bông Gòn đánh thức.
Đã trải qua cả một đêm sờ soạng, Bông Gòn cực kì thích ứng với hoàn cảnh trong nhà, sáng sớm liền bước tới cửa phòng ngủ bắt đầu kêu meo meo. Văn Tiếu Nhiên dụi dụi mắt, đi đến phòng khách nhìn xem, mới phát hiện tối hôm qua thức ăn cho mèo đã bị ăn hết sạch, Bông Gòn đi theo cô đến chỗ cái bát, ngẩng đầu nhìn về phía cô lại kêu meo meo, nghiễm nhiên biết rõ người này chính là nô tài sau này sẽ hầu hạ mình.
Văn Tiếu Nhiên còn buồn ngủ đổ thêm cho nó một chút thức ăn, nhìn thấy còn chưa đến 10 giờ,tức khắc buồn bực đến mức thiếu chút nữa hộc máu.
"Em có biết rằng đối với nhân loại, cuối tuần có thể dùng để ngủ nướng hay không?" Cô ngồi xổm xuống chọc chọc vào cái ót Bông Gòn. Ai ngờ, Bông Gòn dùng bàn chân trước đẩy ngón tay của cô ra, sau đó đem mặt vùi vào đống thức ăn mèo, thở hổn ha hổn hển ăn không ngừng, hoàn toàn không đem lời nói của cô để ở trong lòng.
Cũng may Bông Gòn cũng còn sót lại một chút lương tri, sau khi lấp đầy bụng liền ở bên chân Văn Tiếu Nhiên đảo mấy vòng, dáng vẻ khiến cô nhìn vào liền cảm thấy tâm trạng cực kì vui vẻ, lập tức liền đem nó ôm vào lòng, còn lấy điện thoại di động ra canh nhiều góc độ khác nhau mà chụp ảnh cho nó.
Tục ngữ nói rất hay,có mèo sao lại có thể không khoe ra.
Văn Tiếu Nhiên một tay vuốt ve con mèo, tay kia khéo léo mở weibo, chọn ra chín bức ảnh rồi đăng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play