“Tôi đã nói với cậu về họa sĩ trên Weibo kia, rốt cuộc cậu có đi xem hay không?”
Hơn 10 giờ tối, đèn đường tại sân bóng rổ của trung tâm thể thao đã bật sáng, in bóng hai người kéo dài trên mặt sân dưới khung rổ.
Vừa nói chuyện, Trần Lập vừa ném bóng rổ lên, chỉ nghe tiếng "loảng xoảng", bóng đập thẳng vào bảng rổ. Anh ta khẽ chậc một tiếng, chạy vài bước nhặt lại quả bóng, sau đó ném nó cho Chúc Lương: “Đã mười ngày nửa tháng rồi, sao đến một chút phản hồi cũng không có?”
“Không có phản hồi chính là phản hồi của tôi cho cậu đấy. Tình hình của tôi cậu không phải cũng biết rõ rồi sao?” Chúc Lương lùi về sau vạch ba điểm, tay trái giữ bóng, tay phải khuỷu tay cong về phía sau, ngắm nhẹ một chút rồi quyết đoán ném. Cảm giác ném vẫn ổn, anh quay đầu nhìn về phía Trần Lập: "Không chơi nữa."
Trần Lập há hốc mồm khi thấy cú ném ba điểm chuẩn xác vào rổ, quay lại giơ ngón cái về phía Chúc Lương, nhưng vẫn không bỏ cuộc, hỏi tiếp: "Chuyện với ba cậu, thật sự không còn cách nào sao?" Thấy đối phương gật đầu, anh ta không khỏi khó hiểu: "Mấy năm nay vẫn ổn, sao giờ ông ấy lại không đồng ý?"
"Từ trước đến giờ ông ấy chưa từng đồng ý. Trước đây cứ mỗi lần gặp là cãi nhau, chỉ là sau khi mẹ tôi mất, ông ấy yếu đi nên tôi không muốn đôi co nữa," Chúc Lương nhún vai, cảm thấy đề tài này quá nặng nề, nên nhanh chóng kết thúc: "Đi trước đây, mai còn phải đi công trường."
Trần Lập đồng ý: "Vậy cùng nhau về," vừa nói anh ta vừa nhặt bóng, tay kia lấy điện thoại ra, vừa lướt vừa đi cùng Chúc Lương về phòng thay đồ, "Này, lát nữa đi ăn đồ nướng không? Tôi biết gần đây có một quán ngon lắm, nhưng hơi khó tìm. Để tôi xem lại, lần trước bạn gái tôi có gửi định vị trên vòng bạn bè…"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play