Thỏ Lương có biết chữ hay không thì Ngỗi Thiên Thượng không biết, nhưng cậu ta chắc chắn cục bông nhỏ này rất nghiêm túc, chỉ là sự nghiêm túc này không kéo dài được bao lâu, cục bông nhỏ đã bắt đầu gãi gãi đầu, dáng vẻ đầy sự hoang mang, giống như đã nhìn thấy một bút tích khó hiểu trên bức tường ngọc bích.
Ngỗi Thiên Thượng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cũng không thấy rõ được gì cả.
Bức tường bạch ngọc này chính là lửa thử vàng đối với con cháu của Ngỗi gia, thực lực càng cao, tư chất càng cao thì có thể nhìn được càng nhiều nội dung, hiển nhiên bây giờ tu vi của Ngỗi Thiên Thượng vẫn chưa đủ cao, chỉ có thể nhìn được một ít văn tự trên bức tường bạch ngọc. Thế nhưng, hạn chế này chỉ có tác dụng đối với huyết thống của Ngỗi gia, còn đối với người ngoài lại không hiệu quả, có thể là người Ngỗi gia cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có người ngoài tiến vào tế đàn của bổn gia Ngỗi gia.
Ở phía bên kia, cục bông nhỏ hoang mang đặt cái túi nhỏ ở trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống lấy một quyển sách từ trong túi ra, soạt soạt lật từng trang, sau khi lật đến một tờ, thì dừng lại, nhìn kỹ vào đó, rồi lại ngẩng đầu lên đối chiếu một chút, sau đó, mắt sáng lên, cuối cùng đưa ra quyết định dứt khoát: “Ta biết rồi! Cái chữ này đọc là Phong!”
Ngỗi Thiên Thượng cho rằng Thỏ Lương đã có phát hiện lớn gì đó: “...”
Ở bên cạnh, có mấy thiếu niên cũng không kiềm được mà bật cười thành tiếng. Thỏ Lương rầm rì một tiếng, sau đó lại đặt cái túi nhỏ lên lưng một lần nữa, rồi tiếp tục ngẩng đầu xem xét một cách nghiêm túc, thi thoảng lại lấy sách ra lật qua lật lại.
Trên bốn bức tường bạch ngọc của Ngỗi gia ghi lại bốn nội dung khác nhau, căn cứ theo nội dung thì chia thành bốn phần sáng thế, hình giới, vấn thiên, liễm thi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT