Edit: Trúc Linh
Sáng sớm hôm sau, Chước Hoa đang khoanh chân ngồi trên giường tu luyện mở to mắt ra, cúi đầu nhìn Thỏ Lương vì sợ hãi mà bừng tỉnh suốt đêm, nàng thỏ này luồn nửa người trên vào dưới gối, chỉ để lộ cái mông nhỏ và đuôi tròn vo. Chiếc gối phập phồng theo hơi thở của Thỏ Lương, hiển nhiên là đang ngủ ngon lành.
Nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa, Chước Hoa bèn bế Thỏ Lương lên đẩy cửa ra, đúng lúc có tì nữ đến tìm. Khi ăn sáng, Địch Diệp Mộc không xuất hiện nhưng khi đưa tiễn nàng ta tự mình ra trước cửa phủ Thành chủ để chào tạm biệt.
Sau khi ăn cơm xong, cuối cùng Thỏ Lương cũng tỉnh dậy, thuần thục bò lên vai Chước Hoa, ngồi trên vai hắn ta đưa ánh mắt tò mò nhìn xung quanh. Nhưng lúc này nàng chú ý hơn vào đôi mắt của mỗi người, càng nhìn càng thấy sợ.
Từ thị vệ đến tôi tớ, đại thần thậm chí là cả bản thân Địch Diệp Mộc cho đến khi bọn họ rời khỏi phủ Thành chủ cũng không có ai chớp mắt một lần! Cứ trương mắt nhìn họ như thế.
Thỏ Lương không sợ quỷ, cũng không sợ yêu, nhưng sợ những chuyện nguy hiểm không có lời giải. Lúc này đây phủ Thành chủ thành công làm Thỏ Lương phải ngạc nhiên, trong nhận thức của Thỏ Lương, người trong phủ Thành chủ bao gồm cả Địch Diệp Mộc đều là người phàm. Hơn nữa là một người phàm chính cống, nhưng đây là lần đầu tiên Thỏ Lương được chứng kiến khung cảnh người sống không chớp mắt, cho dù Thỏ Lương không có quá nhiều truyền thừa nhưng vẫn biết tình huống này không hề ổn tí nào.
Có lẽ do tâm trạng bất an nên Thỏ Lương có hơi đa nghi, thường xuyên chú ý đến đôi mắt của những người xung quanh, càng nhìn lông Thỏ Lương càng dựng đứng, sau đó nhìn dựa sát vào mặt Chước Hoa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play