Đào gia ở thôn Đào Nhiễm cũng khá có danh vọng, người nam nhân nói không ngừng: "Đào gia đã ngụ tại thôn Đào Nhiễm từ rất lâu về trước rồi, hơn nữa cũng rất tinh thông phương pháp tinh chế rượu, trong thôn Đào Nhiễm này chỉ có duy nhất tộc trưởng là có thể so bì được với họ. Hai vợ chồng nhà Đào gia có một nữ nhi, lấy tên là Đào Quyển Nhĩ, một cái tên rất đặc biệt, bách tính trong thôn luôn thắc mắc về cái tên ấy trong khoảng thời gian dài, thấm thoắt tiểu nữ ấy đã gần 15 tuổi, nào ngờ một trận hỏa hoạn..."
Nam nhân nói đến đây liền dừng lại một chút, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Các người thật sự đến đây là để trừ yêu à?"
Thỏ Lương bối rối trước câu hỏi của hắn ta, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang. Lãnh Khanh vươn tay thu lại Thỏ Lương đã rướn nửa thần người ra, khẽ mỉm cười: "Quả thật là đến đây để bắt yêu, chỉ là cuối cùng bắt được thứ gì thì hiện giờ cũng rất khó nói."
Nam nhân bị nụ cười của Lãnh Khanh làm cho đơ ra, sau đó rất nhanh liền hồi thần, quan sát kĩ lưỡng Lãnh Khanh một lượt, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó, một giây sau hắn ta lại tiếp tục nói: "Trận hỏa hoạn lớn đó đã cháy suốt cả một đêm, cháy đến khi không còn thừa lại một thứ gì mới dần tắt rụi, ba người Đào gia chỉ còn lại...chỉ còn lại vài mẩu xương cốt, ba người đều tụ lại ở gần cánh cửa, chết cũng một chỗ."
Thỏ Lương ngây người, sau đó liền phản ứng lại, trong ánh mắt xẹt qua tia sợ hãi, ý của người này là đang muốn nói rằng, sau khi Đào gia bốc cháy, ba người trong nhà vẫn còn tỉnh táo, muốn thoát ra từ cánh cửa nhưng lại chẳng thể thoát được ra ngoài?! Vậy nên ba người họ đều bị thiêu sống, thiêu đến mức chỉ còn sót lại vài mẩu xương.
Nam nhân siết chặt nắm đấm, giọng nói càng ngày càng trầm: "Đêm đó gần như tất cả mọi người ở trong thôn đều đã cố gắng để dập lửa, từng xô nước một cứ thể đổ vào, cộng thêm trận mưa lớn đột ngột, nhưng nó lại giống như là ngọn lửa cháy trong chảo dầu, không những không giảm đi, thậm chí càng lúc càng lớn, khói lửa cao ngút trời, dường như cả thôn Đào Nhiễm đều được ngọn lửa ấy chiếu sáng."
Nghĩ đến cây hoa đào nở muộn trong sân của Đào gia, Lãnh Khanh bất chợt hỏi: "Đào gia bốc cháy, cả căn nhà đều bị thiêu rụi, nhưng sao cây đào bao phủ cả ngôi nhà lại chẳng hề hấn gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT