Ruồng bỏ ta, đừng có mơ!

10 ngàn một lượt!


1 tháng


Mơ mộng mãi là thế, nhưng tôi biết, tôi và Chu Hồng Vân không thể đến được với nhau. Tại sao ư? Nhìn đi, cái khoảng cách giữa tôi và cô ấy như người ở Trái Đất không với được đến người ngoài hành lang. Đôi lúc tôi cũng bất lực lắm, tôi muốn ngừng đoạn tình cảm này nhưng không thể. Tình yêu đâu thể nói bỏ là bỏ được, nếu bỏ được tôi sẽ tên Xuân họ Bùi.

Vút, một vật thể lạ bỗng bay với tốc độ ánh sáng, lao đến trước mặt tôi bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được. Khi tôi chợt nhận ra cái trán đau nhói lên, tôi mới biết vật thể lạ ấy là viên phấn, và kẻ đã biến viên phấn nhỏ bé thành vật có sát thương như viên thiên thạch ấy chính là cô giáo tôi. Cô lớn tiếng:

“Bùi Xuân, cô tưởng em đi học là đã biết sai, cố gắng học hành cẩn thận. Hoá ra là cô lầm, em vẫn ngựa quen đường cũ.”

Một buổi học có bốn tiết, tôi mới trốn học có hai tiết, ngồi đần người ra một tiết, tiết còn lại thì tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy việc mình ngồi ở trong lớp học ngày hôm nay đã là kì tích, cần lưu danh sử sách cho con cháu đời sau, thế mà cô lại giận tôi. Nhớ đến tên Trình Tử Dương kia, tôi có chút bực, tại hắn mà tôi mới bị viên phấn kia tương tác vào đầu.

Cô giáo mắng tôi, nhưng không sao, đã hết tiết dạy rồi, bây giờ là tiết mục ra chơi. Nếu để hỏi Bùi Xuân tôi thích thứ gì nhất khi đi học? Thì để tôi trả lời, có ba thứ : Thứ nhất là tan học, thứ hai là ra chơi, và thứ ba là Chu Hồng Vân, ừm, để Hồng Vân lên thứ hai đi.

Giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, cả lớp đã nhao nhao lên. Chúng nó không theo cặp rồi cùng nhau ra chơi, mà tụ lại ở trong lớp, chúng làm gì? Chúng đang nhìn tôi, mẹ nó, bọn nó đang nhìn tôi như nhìn loài khỉ hay loài tinh tinh trong sở thú. Bất chợt tôi cảm thấy mình như loài thú quý hiếm vậy, mà thôi chúng nó thích nhìn thì nhìn, tôi không quan tâm. Nói là vậy nhưng tay tôi vẫn mò vào bàn, lấy giấy gấp thành cái hộp, ghi chữ lên đó, tôi ghi " muốn nhìn không, một lần nhìn là 10 ngàn". Chúng nó đi sở thú thì cũng phải trả tiền chứ, nhìn tôi, loài người cao quý đương nhiên là phải gấp bội, nể tình bạn cùng lớp, tôi đã giảm giá cho rồi.

Ngẩng đầu lên nhìn chiếc hộp đựng tiền kia trông đã hòm hòm, mấy trăm ngàn này đủ để tôi chơi bời mấy hôm rồi. Bỗng, một bàn tay thon dài trắng nõn lướt qua trước mặt tôi, tôi ngay lập tức bị hấp dẫn bởi tờ tiền xanh lè trên bàn tay xinh đẹp ấy, không phải 20 ngàn, mà là 500 ngàn. Tôi ngẩng phắt đầu dậy, muốn cảm ơn đại gia một chút cho có thành ý. Lọt vào mắt tôi là gương mặt rất đẹp và cũng rất quen, đương nhiên là quen rồi, đây là tên chuyên bắt tôi mỗi khi trốn học, Trình Tử Dương.

Miệng tôi có vẻ như đang ăn da non nên hơi ngứa, tôi mở miệng hỏi hắn: “ Ồ, nay tôm lại đến thăm nhà rồng à? ”

Trình Tử Dương nhìn tôi cười, tôi chỉ cảm thấy hắn đang cười nhạo tôi, mà tôi đã đoán đúng, hắn đang cười tôi thật. Trình Tử Dương nói tiếp:" Tôi biết cậu học kém, nhưng không ngờ kém đến vậy đấy. Tiếng Việt học chưa xong vậy cậu thuộc bảng cửu chương chưa?"

Á à, tên này dám khinh thường tôi, nói tôi kém văn tôi còn nhịn được, chứ nói tôi không thuộc bảng cửu chương là tôi giận. Mặc dù chưa thuộc lắm cửu chương, nhưng tôi đã thuộc lòng nhị chương rồi, tôi muốn đứng dậy cho Trình Tử Dương thấy được sự thông thái của mình nhưng thôi, tôi nhịn đấy.

Trình Tử Dương đặt tay lên đầu tôi, xoa đám tóc mềm mại trên đầu tôi, tôi hất tay hắn ra, đoạn nói:

“Cậu đừng có động tay động chân”

"Ồ" Trình Tử Dương bình thản, tay hắn cầm lên tờ tiền kia có vẻ muốn rút lại, tôi hoảng hồn, ngay lập tức cầm lấy bàn tay kia đặt lên đầu tôi vò qua vò lại. Hắn thấy thế thì nhìn tôi cười, bàn tay trắng nõn cứ vò đầu tôi thành tổ quạ, đúng là mưu hèn kế bẩn mà.

Thấy tóc tôi bị hắn xoa đến rối tung, nhiều cọng còn chỉa thẳng lên trời, nếu soi gương lúc này, tôi sẽ nghĩ mình đã biến thành quả chôm chôm. Trình Tử Dương thấy tôi giận sắp xì khói thì buông tay ra, hắn tạm biệt tôi rồi quay về.

Trình Tử Dương vừa bước ra khỏi lớp, cả lớp tôi lại nhao nhao lên, một số đứa còn khịa tôi, tôi đang bực sẵn lên giận lắm, tôi đập bàn đứng dậy, nói:

“Chúng mày cả ngày chỉ biết oang oác cái mồm ra thôi à, lắp động cơ vĩnh cửu trong họng hay gì? Con mẹ nó, mồm chúng mày sinh ra chỉ để lảm nhảm à, đứa nào dám nói nữa cho tao xin cái địa chỉ tiện đường tương tác.”

Nói xong, cơn giận của tôi cũng vơi đi đôi chút, bọn nó dám nói tôi rằng tôi hèn trước đồng tiền, mặc dù thấy nó nói cũng đúng, nhưng không giận lên thì thành tôi tự nhận mình hèn thật à? Cáu kỉnh ngồi xuống ghế, mắt liếc ra ngoài cửa, tôi cảm thấy đôi mắt tôi sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Người đang đứng ngoài cửa sổ kia là Chu Hồng Vân, không biết cô đã đứng đây bao lâu rồi và đã nhìn thấy những gì?

Nhưng bây giờ đầu óc tôi đã loạn lắm rồi, hình ảnh tôi như con khỉ trong sở thú bị Chu Hồng Vân nhìn thấy hết rồi. Tôi nhục quá, tế bào não trong đầu giờ phút này như rụng hết, tôi không suy nghĩ gì được nữa mà hành động theo bản năng. Tôi cầm cặp sách đúng phắt dậy rồi lao thẳng ra ngoài, tôi trốn học đây.

Về thẳng đến nhà, thấy chị tôi đang nằm dài trên ghế đọc tiểu thuyết, có vẻ như nay mụ nghỉ làm. Nỗi nhục hôm nay vẫn vất vưởng trong lòng tôi, ngồi xuống ghế cạnh chị, thấy mụ vừa đọc vừa cười ngất ngưởng. Chị tôi đưa cuốn truyện đến trước mặt tôi bảo tôi đọc, vốn không muốn nhưng giờ tôi chán quá nên vẫn cầm nó lên.

Ừm, đọc qua một lượt, đây là cuốn tiểu thuyết đam mỹ, thụ chính xuyên không thành con chim tại một thế giới mới. Thụ chính ở trong hình hài con chim nhỏ đã...ừm, bài tiết ra phân ở tay công chính và...mặt thụ chính nguyên tác. Đọc xong, tôi ngay lập tức muốn cho thụ chính cái quần đội vào đầu cho đỡ nhục. Nghĩ đến bản thân, tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn, nếu so ra nỗi nhục hôm nay của tôi không thể so với thụ chính trong tiểu thuyết kia được. Bùi Xuân bản vui vẻ đã trở lại rồi đây


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play