Tần Lâm đánh Tần Ái Quốc rất lâu nhưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, giống như không có việc gì vậy.

Nhóm đồng chí cảnh sát không nhìn ra nguyên nhân khiến Tần Ái Quốc gào thét thảm thiết, thậm chí trong lòng họ còn âm thầm khinh thường Tần Ái Quốc đang ‘giả vờ giả vịt’.

Tần Lâm đạp Tần Ái Quốc một cái: “Đồng chí cảnh sát đang hỏi em đó!”

Tần Ái Quốc ôm đầu mình, nước mắt rơi đầy mặt, bây giờ cả người anh ta đều đau ê ẩm, giống như sắp vỡ vụn vậy.

“Chúng tôi đã đến những nhà người thân ở xung quanh rồi.”

“Trước đó, ai nói cho anh biết mẹ anh muốn về nhà ngoại?” Cảnh sát Vương hỏi.

Tần Ái Quốc ngẩn người, trong thoáng chốc anh ta chưa trả lời.

Tần Lâm lại giơ tay lên khiến Tần Ái Quốc hoảng hốt ôm đầu hét lên: “Là Tinh Nguyệt! Cô ấy nói rất có thể mẹ tôi muốn về nhà ngoại.”

Cảnh sát Vương hỏi một số câu hỏi liên quan đến thân phận của Tưởng Tinh Nguyệt, sau khi ghi chép lại đầy đủ mới nói hai người họ quay về nhà đợi tin tức.

Lúc ra khỏi sở cảnh sát, cánh tay và chân của Tần Ái Quốc đau đớn dữ dội nhưng bây giờ anh ta đâu dám than đau: “Chị cả, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tần Lâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Em cảm thấy thế nào?”

Mặt mũi Tần Ái Quốc trắng bệch, anh ta đau đớn ôm đầu ngồi xổm xuống

Chu Chí Quốc đã vội vã chạy từ trong thôn đến, nhìn thấy Tần Lâm và Tần Ái Quốc ở trước cửa sở cảnh sát thì vội đi đến.

“Anh nghe nói mẹ xảy ra chuyện, đồng chí cảnh sát nói thế nào?”

Sau khi người ngồi trên xe bò trở về, họ cũng truyền tin việc mẹ của Tần Lâm đã mất tích bảy ngày.

Hiện tại hầu hết mọi người trong thôn đều biết được tin mẹ của Tần Lâm đã mất tích.

“Đồng chí cảnh sát nói chúng ta chờ đợi tin tức, nếu mẹ em không đi đến nhà họ hàng khác mà đã mất tích bảy ngày thế này, sợ rằng tình hình không được tốt…” Trong lòng Tần Lâm đã biết rõ mẹ của nguyên chủ thật sự xảy ra chuyện rồi nhưng kể cả trong nguyên tác, sự việc mẹ nguyên chủ mất tích cũng là một câu đố, mà tung tích của hung thủ ở chỗ Tiểu Quang kia lại cần giá trị cao như thế.

Theo suy nghĩ của Tần Lâm, giá trị của hung thủ càng cao tức là nguy hiểm cảng lớn.

Cho dù có vầng sáng cá chép nhưng Tần Lâm cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào việc này, cô sợ sẽ hấp dẫn sự chú ý của hung thủ đến chỗ mình.

Chu Chí Quốc ôm người vào lòng mình, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đừng sợ, anh sẽ hỗ trợ em, chúng ta cùng tìm.”

Trong lòng Tần Lâm có sự kiêng kỵ với hung thủ kia nhưng sau khi được Chu Chí Quốc ôm vào lòng, sự bất an trong lòng cô đã dần tan biến.

Cho dù đối phương có nguy hiểm đến mức nào thì cô vẫn có một trùm phản diện là Chu Chí Quốc ở đây.

Chu Chí Quốc giống như một ngọn núi, cho dù bão táp gió lớn thế nào thì anh vẫn đứng vững ở đó, cho cô một cảm giác rất an toàn.

Chu Chí Quốc chính là trùm phản diện mà cho dù là nam hay nữ đều không thể chơi lại!

“…” Tần Ái Quốc ôm đầu đau đớn, hai mắt mê mang đầy nước mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt mình.

Hình như Chu Chí Quốc đối xử với chị cả mình cũng không tệ, bị đội nón xanh như thế mà anh ấy cũng không thèm để ý, còn tin tưởng chị cả mình như thế.

Thế nhưng chẳng phải chị cả của mình vẫn luôn cực kỳ ghét Chu Chí Quốc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play