“Chị cả, chị cả, chị muốn đi đâu?” Tần Ái Quốc đuổi theo ở phía sau, anh ta phát hiện hướng Tần Lâm đi không phải về nhà thì vội vàng hỏi.
Tần Lâm lạnh lùng cười lên: “Mẹ đã mất tích bảy ngày rồi, chị còn có thể đi đâu? Tất nhiên là phải lên trấn báo án!”
Tần Lâm lại bắt đầu dáng vẻ nổi giận đùng đùng khiến Tần Ái Quốc không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa.
Trên đường đi, Tần Lâm đụng phải Trình Hạc Linh đang đạp xe đạp trở về.
Tần Lâm cảm thấy tốt xấu gì thì mình cũng nhặt được bút và trả lại cho anh ta, có lẽ cô mượn xe đạp của anh ta cũng không phải không được.
“Thanh niên trí thức Trình, tôi đang vội lên trấn, anh có thể cho tôi mượn xe đạp một lúc không?”
Trình Hạc Linh liếc Tần Lâm một cái: “Xin lỗi, tôi không cho mượn.”
Dứt lời, Trình Hạc Linh lại tiếp tục đạp xe về thôn.
Tần Lâm âm thầm mắng trong lòng mình. Nữ chính nhặt được bút thì anh ta xem nữ chính là ân nhân, là ánh trăng sáng.
Còn cô cũng nhặt được bút trả lại cho anh ta mà anh ta lại không cho cô mượn xe đạp, đến tiếng cảm ơn cũng không có.
Tần Ái Quốc nói: “Xe đạp là đồ vật đắt tiền đến mức nào, làm sao anh ta có thể tùy tiện cho chúng ta mượn được?”
Vả lại với thanh danh của chị cả thì làm gì có thanh niên trí thức nào dám cho chị mượn đồ? Ngộ nhỡ bị chị quấn lấy thì phải làm sao?
Thế nhưng anh ta không dám nói câu sau, anh ta cũng sợ bị chị cả mình mắng.
Tần Lâm âm thầm hỏi Tiểu Quang trong lòng mình: “Vầng sáng may mắn của ta đâu? Cũng không thể để ta thật sự đi bộ lên trấn chứ?”
[Ký chủ đừng nóng vội!]
Rất nhanh sau đó đã có một chiếc xe bò từ trong thôn đi ra, Tần Lâm và Tần Ái Quốc nhanh chóng ngồi lên xe bò.
Đến sở cảnh sát, Tần Lâm cũng không giữ mặt mũi cho Tần Ái Quốc, cô lập tức kể lại việc em trai mình vì một nữ thanh niên trí thức mà cãi nhau với mẹ ruột, khiến mẹ ruột mình mất tích suốt bảy ngày nay mà không tìm thấy tung tích.
Dưới cái nhìn phê phán của mọi người xung quanh, cổ của Tần Ái Quốc càng lúc càng rụt ngắn lại, cũng không dám ngẩng đầu lên lần nào.
“Đồng chí cảnh sát, vài ngày trước tôi gặp phải một số việc, bị người ta vu oan mình bỏ trốn, sau đó tôi và chồng mình tách ra riêng nên mới chưa ý thức được mẹ tôi đã xảy ra chuyện… Nếu không phải đứa em trai này nói mẹ đã về nhà ngoại thì không thể đến ngày hôm nay tôi mới biết không tìm thấy mẹ mình.”
Tần Lâm càng nói càng tức giận, cô lập tức cầm quyển sổ bằng da mềm trên bàn lên, đánh liên tục mấy cái vào người Tần Ái Quốc.
Đồng chí cảnh sát đang tiếp bọn họ nhìn thấy cô dùng quyển sổ đánh người, mà dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cho dù có đánh thì cũng không có bao nhiêu sức lực.
Vì vậy đồng chí cảnh sát này không ngăn cản, một phần cũng vì mẹ ruột đã mất tích bảy ngày mà đứa con trai này mới phát hiện, đúng là bất hiếu!
Trong khi đồng chí cảnh sát nhắm một mắt mở một mắt thì Tần Lâm đã đánh Tần Ái Quốc một trận.
Tần Ái Quốc cảm thấy mình sắp bị đánh chết rồi, anh ta đau đớn, không ngừng thét lên thảm thiết.
“Được rồi! Bây giờ nói rõ chuyện này trước đi! Hai người chắc chắn mẹ mình không đến nhà những người thân khác chứ?” Cảnh sát Vương hắng giọng, hỏi.
[Ting! Kiểm tra thấy nam phụ đã bị thương trong tay ký chủ, nhận được hai vạn điểm tích lũy!]
Mắt Tần Lâm sáng lên. Mấy ngày nay, cô cũng chỉ kiếm được một ít điểm tích lũy nhờ chị em nhà họ Chu.
Không ngờ đánh một Tần Ái Quốc lại có thể kiếm được nhiều thế này.
Nếu biết trước như vậy thì cô đã quay lại nhà mẹ ruột của mình từ lâu rồi.
Nhà mẹ ruột của nguyên chủ có một hai ba bốn… Bốn con sói mắt trắng.
Cô là chị cả.
Mà chị cả như mẹ.
Mỗi ngày cô chỉ cần dạy dỗ một đứa… Vậy chẳng phải kiếm được tám vạn điểm tích lũy cũng dễ như trở bàn tay rồi sao?
Coi như mấy cái khác không đáng tiền thì đánh một nửa cũng nhận được bốn vạn điểm tích lũy rồi.