Mấy người họ không vội quay về thôn mà đi đến nhiều nơi trên trấn để hỏi thăm một vòng.

Mãi đến khi chạng vạng tối, mấy người họ không thu hoạch được tin tức gì mà quay về thôn.

Chu Chí Quốc đi theo Tần Lâm đến nhà họ Tần.

Ban ngày, mấy đứa em nhà họ Tần cũng ra ngoài tìm kiếm mẹ mình nhưng không lấy được tin tức gì.

Bây giờ bọn họ vừa nhìn thấy Tần Lâm theo Chu Chí Quốc về đây thì tất cả cùng đứng lên, trên mặt hiện đầy vẻ sốt ruột.

“Chị cả, rốt cuộc mẹ đi đâu rồi?” Tần Tuyết rưng rưng nước mắt hỏi.

Cô ta là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mới mười ba tuổi, cũng là người dựa dẫm mẹ Tần nhất.

“Chị cả, có phải mẹ đã… Xảy ra chuyện rồi không?” Sắc mặt Tần Tuyết cứng đờ, cô ta vừa căng thẳng vừa hoảng sợ.

Tần Lâm im lặng nhìn từng người, ánh mắt cô lạnh lùng như băng: “Không thấy mẹ trong bảy ngày qua mà không ai trong các người đi tìm bà ấy sao?”

Tần Ái Quốc không dám ngẩng đầu lên, bởi vì anh ta chiến tranh lạnh với mẹ, để bày tỏ quyết tâm bản thân muốn cưới Tinh Nguyệt nên anh ta đã ngăn các em trai em gái đi tìm mẹ về.

“Vì anh hai nói nhất định phải để mẹ đồng ý cho anh ấy cưới Tinh Nguyệt nên đã ngăn bọn em đến nhà ngoại tìm người.” Lão tứ trong nhà là Tần Ái Dân đẩy hết trách nhiệm lên người lão nhị Tần Ái Quốc.

“Anh hai còn nói để mẹ ở bên nhà ngoại thêm mấy ngày, cũng đỡ phải… Quay về đây tức giận vì chuyện chị cả bỏ trốn. Anh ấy còn nói…” Tần Ái Dân nhìn thoáng qua Tần Ái Quốc mà không dám nói tiếp.

Ánh mắt bình tĩnh của Tần Lâm lập tức lộ ý châm chọc: “Nó còn nói gì?”

Sắc mặt Tần Ái Quốc vừa đỏ vừa bầm tím: “Chị cả, đều là lỗi của em, là do em nói bậy!”

Tần Lâm nở nụ cười gằn, ánh mắt cô lạnh lùng, sắc như kim châm có thể đâm sâu vào mắt Tần Ái Quốc khiến anh ta xấu hổ cúi đầu, cả người co rúm lại giống như có thể chui vào khe đất nào đó.

Tần Lâm lại nhìn về phía Tần Ái Dân, sắc mặt cô bình tĩnh nhưng vẻ bình tĩnh rất dọa người: “Nói! Nó còn nói gì nữa?”

Tần Ái Dân không dám nhìn đến sắc mặt của Tần Ái Quốc: “Anh ấy nói có lẽ mẹ… Nói không chừng mẹ chúng ta xấu hổ vì chuyện… Chuyện chị cả bỏ trốn khiến mẹ mất mặt nên không muốn trở về trong thời gian này.”

Tần Lâm cười một tiếng, cô trào phúng nói: “Trước kia, chị bị rơi xuống nước, được chồng chị cứu lên, thanh danh nát bét, mẹ ép chị phải gả cho anh ấy cũng không để ý đến việc xuất thân của anh ấy thế nào. Cho dù lần này chị có thật sự bỏ trốn theo người ta thì mẹ cũng sẽ tự tay chặt đứt chân chị, giao cho chồng chị xử lý mà không có khả năng sẽ nhắm mắt làm ngơ. Nếu mẹ là người hay trốn tránh thì bà ấy đã không một mình mạnh mẽ nuôi lớn chị em chúng ta, còn chống đỡ nợ nần bốn phía để các em được học hành như thế.”

Tần Ái Quốc ôm đầu mình, không dám để lộ mặt ra ngoài.

Chưa bao giờ anh ta có cảm giác không thể ngóc đầu lên nổi như lúc này, trong lòng cũng bắt đầu có ý oán trách Tinh Nguyệt.

Nếu không phải vì cô ta phán đoán như thế thì anh ta cũng không nghĩ như vậy.

Tần Lâm nhìn một vòng xung quanh nhà mình. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, mọi công việc trong nhà này đều do nguyên chủ và mẹ của mình làm.

Mấy em trai em gái này căn bản không phải làm việc nhà, đến cơm còn không biết nấu.

Từ sau khi nguyên chủ được gả ra ngoài, cô ta vẫn thường xuyên quay về nhà hỗ trợ làm việc.

Thế nhưng mẹ Tần đã mất tích bảy ngày rồi mà trong nhà vẫn khá sạch sẽ, xem ra phải có người quét dọn.

Tần Lâm mới không tin mấy con sói mắt trắng như Tần Ái Quốc này chịu khó dọn dẹp trong nhà.

“Mấy ngày này, mẹ không có ở nhà thì ai đến nhà chúng ta?”

“Là… Chị Tinh Nguyệt.” Tần Tuyết thấy mấy anh trai đều không mở miệng nên bản thân lên tiếng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play