Sang ngày hôm sau, Lý Cầm mới chủ động bắt đầu dọn ra.

Buổi chiều, ông Chu và bà Chu chuyển đến phòng của cha Chu và Lý Cầm trước đây.

Tần Lâm quyết định, sẽ dùng gian phòng mà trước đây ông bà ở làm nhà bếp.

Ở nông thôn, việc đặt bếp lò cũng rất được xem trọng, phải tìm ngày giờ tốt.

Tần Lâm cũng không hiểu những điều này nhưng cô cảm thấy: “Ngày phân nhà chính là ngày tốt, sức khỏe của ông bà tốt cũng chính là ngày tốt, vậy cần gì phải lựa ngày giờ tốt nữa?”

Chu Chí Quốc nghe lời cô, anh vào thôn mời hai người trong hội thợ hồ đến.

Bếp lò được làm bằng gạch, hai bếp lò, một lò lớn để nấu cơm, một lò nhỏ để xào đồ ăn.

Giữa hai bếp lò có một bình nước nóng, thuận tiện cho việc dùng nước nóng rửa sạch bát đũa.

Buổi chiều ngày hôm sau, bếp lò đã được đắp xong.

Chu Chí Quốc thả vào nồi một ít đậu phộng, hạt dưa, đậu nành, đầu tằm, sau đó mới để Tần Lâm là nữ chủ nhân trong nhà nhóm bếp.

Cửi lửa cháy hừng hực bên trong lòng bếp, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đôm đốp, mà đậu phộng, hạt dưa, đậu nành, đậu tằm bên trong nồi cũng bắt đầu dậy mùi thơm.

Chu Chí Quốc để Tần Lâm chia sẻ số hạt trong nồi cho những người ở xung quanh.

Tần Lâm không hiểu nhiều về các phong tục này nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, cô chia sẻ số hạt này cho Trần Chiêu Đệ, anh em Khỉ Gầy.

“Chúc mừng, chúc mừng! Bếp lò đã được đắp xong, hưng vượng phát đạt nhé!” Khỉ Gầy chắp tay, vui vẻ nói.

Chu A Muội cũng chắp tay như anh trai mình, vui vẻ nói: “Chúc mừng, chúc mừng!”

Lúc Tần Lâm chia sẻ số hạt này, cảm giác của cô rất vi diệu, làm thế nào mà cô lại có cảm giác bản thân mình là cô dâu mới đang phát kẹo mừng thế này?

Cô quay đầu nhìn về phía Chu Chí Quốc, anh khẽ cong môi cười với cô, trong đôi mắt anh tuấn như ẩn chứa vô số ngôi sao sáng lấp lánh, sự dịu dàng này của anh bao trọn cả người cô trong nháy mắt.

Tần Lâm động lòng, cảm giác cuộc sống rất chân thật.

Khỉ Gầy nhìn thấy ánh mắt ngọt ngào giữa hai người bọn họ thì không thể chịu đựng được.

Khi Tần Lâm đang khí thế ngút trời vì phân nhà, xây tường riêng thì Tần Ái Quốc lại hớt hải tìm đến chỗ cô.

“Chị cả, không thấy mẹ đâu cả!” Tần Ái Quốc không khác gì một con ruồi không có đầu vọt thẳng đến nhà họ Chu, nắm lấy tay Tần Lâm hoảng loạn nói.

Trong lòng Tần Lâm âm thầm ‘à’ một tiếng. Đây đúng là một đứa con có hiếu mà!

Mẹ ruột đã mất tích một tuần rồi mới phát hiện ra.

Tần Lâm hất tay Tần Ái Quốc ra: “Cái gì mà không thấy mẹ đâu? Chẳng phải em nói mẹ về nhà ngoại sao?”

Tần Ái Quốc vừa chột dạ vừa sợ: “Mẹ căn bản không có về đó…”

Sắc mặt Tần Lâm lạnh xuống: “Em lập lại một lần nữa!”

Tần Ái Quốc hoảng vô cùng, hai tay anh ta nắm chặt lấy tóc mình, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, vẻ mặt khủng hoảng: “Mẹ căn bản không về nhà ngoại, bọn em đã tìm kiếm xung quanh rồi cũng không tìm thấy bà ấy.”

Một bàn tay của Tần Lâm đã tát lên mặt Tần Ái Quốc, trở tay lại tát thêm một cái, Tần Ái Quốc bị đánh mà ngây người tại chỗ.

[Ting! Kiểm tra được ký chủ tát nam phụ hai cái, nhận được hai ngàn điểm tích lũy.]

Bốn ngàn điểm tích lũy rồi!

Ánh mắt Tần Lâm nhìn Tần Ái Quốc còn nóng bỏng hơn vừa rồi rất nhiều.

“Em khiến chị quá thất vọng! Sau khi chị xuất giá thì em chính là người anh lớn nhất trong nhà, em nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em, hiếu thảo với mẹ. Thế nhưng bây giờ em nói cho chị biết, em đã làm những gì?” Tần Lâm gầm lên trước khi Tần Ái Quốc bị đánh, đồng thời cô cũng đè ép cơn tức giận khi bị đánh của Tần Ái Quốc xuống.

“Tần Ái Quốc, chị nói cho em biết, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì chị sẽ không bỏ qua cho em!” Ánh mắt Tần Lâm rất hung ác, cô nhìn chằm chằm Tần Ái Quốc, lời này xem như mở đường cho những lần đánh tiếp theo.

Tần Lâm giận dữ nói xong thì đẩy Tần Ái Quốc trong dáng vẻ nhỏ bé đáng thương ra, cô lao ra khỏi cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play