Ông Chu tức giận nói: “Bà trách đứa nhỏ này làm gì? Còn chẳng phải do đứa con trai ngoan kia của bà không dám để đứa nhỏ đến thăm chúng ta sao? Đứa con trai kia của bà sợ chúng ta ra mặt làm hỏng chuyện tốt của Chí An, nó sợ chúng ta không chịu nổi kích động mà xảy ra chuyện, nếu hai ông bà già chúng ta xảy ra chuyện thì nó không còn cách nào để ép Chí Quốc được nữa!”
Bà Chu làm sao đành lòng trách Chu Chí Quốc, chỉ vì trong lòng bà ấy khó mà chấp nhận được sự thật này.
Vành mắt Chu Chí Quốc đỏ lên, anh quỳ trên mặt đất. Trước kia Chu Hồng Kỳ chỉ nói cho anh biết sức khỏe của ông bà không tốt ra sao, không chịu được kích thích thế nào.
Vì vậy vào đêm khuya, anh đi thăm ông bà nhưng cũng không dám đánh thức họ.
Sau một trận nói rõ ràng như vậy, bọn họ mới biết được một số sự thật trong này.
Chu Chí Quốc cố gắng lấy đồ về đưa cho Chu Hồng Kỳ, nhờ cô ta vụng trộm đưa cho hai ông bà cụ.
Nhưng trên thực tế, đừng nói là một miếng thịt, đừng nói đến canh gà và màn thầu, hai người họ còn chưa từng nhìn thấy một quả trứng gà nào.
Thế nhưng nếu so sánh với chuyện của Chu Chí Quốc thì những chuyện kia chỉ là chuyện nhỏ với bà Chu: “Chân của cháu còn có thể chữa trị được không?”
Chu Chí Quốc lắc đầu.
Bà Chu có cảm giác không thể thở nổi, đầu bà ấy choáng váng không thể kiên trì được nữa nên phải nằm xuống.
Chu Chí Quốc cũng căng thẳng theo: “Bà, bà không sao chứ?”
“Cháu ra ngoài đi! Để bà và ông cháu yên tĩnh một lúc!” Bây giờ bà Chu không muốn nhìn thấy anh, vì vừa nhìn thấy anh thì cơn đau tim lại bộc phát, vô cùng đau đớn.
Chu Chí Quốc không yên tâm nhưng thấy ông Chu cũng phất tay thì anh đành nghe lời mà ra ngoài.
Chu Chí Quốc gõ cửa, anh gõ rất lâu thì Tần Lâm mới đến mở cửa.
Tần Lâm nhìn thấy hốc mắt Chu Chí Quốc đã ửng đỏ thì cô ngượng ngùng hỏi: “Anh thật sự bị đánh rồi hả?”
Chu Chí Quốc lắc đầu. Ông bà sẽ không đánh anh, thậm chí hai người họ còn không đành lòng đánh anh, họ chỉ đau lòng cho anh…
Thấy Chu Chí Quốc bước từng bước bằng cái chân què của mình ra ngoài, ông Chu thật sự không chịu đựng nổi, ông ấy che gương mặt đã rơi đầy nước mắt của mình.
Nghe thấy tiếng động bên trong, trong lòng Tần Lâm cũng không dễ chịu.
“Hay là em vào khuyên họ?”
Chu Chí Quốc lắc đầu. Có một số việc, có khuyên cũng vô dụng, phải để họ tự suy nghĩ cho rõ.
Chu Chí Quốc chắc chắn bản thân mình hiểu rõ ông bà hơn Tần Lâm. Tần Lâm thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy chúng ta đi dọn nhà cho ông bà, phải để ông bà mau chóng chuyển ra ngoài.”
Chu Chí Quốc khẽ gật đầu,
Lý Cầm tính toán vô ích một trận, bà ta tức đến mức không muốn lập tức chuyển ra.
Tần Lâm và Chu Chí Quốc đổi phòng của Chu Chí An trước.
Lẽ ra gian phòng của Chu Chí An trước kia là của Chu Chí Quốc, sau khi đổi thân phận thì căn phòng kia đã trở thành của Chu Chí An rồi.
Cũng không biết Chu Chí An sợ người ta nhận ra hay chột dạ mà mấy năm nay rất hiếm khi anh ta dám quay lại thôn.
Vì vậy căn phòng kia hầu như không có người ở.
Tần Lâm phụ trách thu dọn, Chu Chí Quốc phụ trách vận chuyển đồ đạc, tốc độ của hai người họ rất nhanh, đến buổi trưa là đã chuyển gần xong rồi.
Buổi tối, Lý Cầm bắt đầu không nấu cơm cho mấy người Chu Chí Quốc nữa.
Bà ta chờ đợi ngày đầu tiên họ phân gia thì phải chịu đói bụng.
Thế nhưng không ngờ hàng xóm Trần Chiêu Đệ của nhà họ Trần lại đến gọi Tần Lâm và Chu Chí Quốc sang ăn cơm.
Lúc hai người họ quay về nhà còn cầm theo hai hợp cơm, tất nhiên là mang về cho hai ông bà cụ.
Đêm đó, Lý Cầm đã khóa cửa nhà bếp lại.
Lúc Tần Lâm đến nhà bếp lấy nước thì cạy khóa ra: “Ông và bà còn chưa chuyển đi, nhà này còn chưa hoàn toàn phân ra đâu, vì vậy chúng ta vẫn có thể tiếp tục sử dụng nhà bếp.”