Lý Cầm vừa xấu hổ lại vừa giận, thân thể của hai người già này tốt lên từ khi nào vậy?

Như vậy thì bọn họ không thể không đổi phòng

Sự việc bại lộ, Tần Lâm nhìn Chu Chí Quốc, ý bảo anh đi đến phòng ông bà nội thỉnh tội đi.

Chu Chí Quốc không dám đi vào, không phải anh sợ ông bà nội sẽ đánh chửi anh mà anh sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bọn họ.

Ông bà nội đã từng ôm hy vọng lớn đối với anh, hiện tại bọn họ sẽ thất vọng gấp đôi.

“Đi thôi, anh càng kéo dài thì ông bà nội sẽ càng tức giận.” Tần Lâm thấy anh chần chờ thì đạp anh vào, hơn nữa còn nhanh chóng đóng cửa lại.

“Chu Chu, anh đừng sợ! Em ở bên ngoài cùng anh ha!”

Chu Chí Quốc bị đẩy mạnh một cái thì lập tức có ý muốn xoay người rời đi.

Nhưng cửa đã bị vợ anh khóa từ bên ngoài.

Chu Chí Quốc không kéo cửa ra được nên chỉ có thể xoay người lại.

Ông Chu và bà Chu ngồi trên giường nhìn Chu Chí Quốc không chớp mắt, trong mắt họ hiện lên vẻ bi thương, đau đớn khó mà miêu tả, ánh mắt lại chậm rãi chuyển đến cái chân què của Chu Chí Quốc.

Vẽ mặt bà Chu cũng dần dần trở thành đau khổ, bà ấy cau mày, bàn tay siết chặt lại, đánh mạnh vào lồng ngực mình.

Trên hai gò má của ông Chu cũng hiện đầy áy náy, vừa thất vọng vừa căm hận, cũng cực kỳ đau khổ.

Cháu trai hai người họ nuôi lớn lại bị hủy hoại như vậy!

“Cũng vì hai ông bà già sống dai này mà ra!” Bà Chu đau đớn không thôi.

Nếu không phải bởi vì có ông bà nội thế này thì làm sao cháu trai của họ đồng ý với mấy người ngoài kia làm ra loại chuyện tự cắt đứt tiền đồ của mình thế này?

Chu Chí Quốc không dám bước cái chân què của mình sang, anh quỳ trên mặt đất, di chuyển đến.

Ông Chu vén chăn lên, run rẩy xuống giường.

Chu Chí Quốc nhìn thấy vậy thì vội vàng đứng lên đỡ ông ấy.

Động tác của anh gấp gáp, cái chân què càng nhanh hơn.

Bà Chu không nhịn được bắt đầu gào khóc.

“Sao đứa nhỏ này lại ngốc như vậy?” Nếu bà Chu biết trước cháu trai mình sẽ làm thế này thì bà ấy còn muốn sống làm gì?

Ông Chu kéo anh ngồi lên giường: “Chân của cháu… Làm sao gãy?”

Ánh mắt Chu Chí Quốc rất kiên nghị: “Ông, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, bây giờ đã phân nhà rồi, ông và bà đi theo cháu, một nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau.”

Bà Chu khổ sở trong lòng, bà ấy kiên quyết muốn Chu Chí Quốc phải nói rõ ràng đầu đuôi chuyện này với họ.

Chờ đến khi nghe Chu Chí Quốc nói hết, hai ông bà cụ lại rơi nước mắt nhiều hơn.

Bây giờ hai ông bà già bọn họ chưa thể chết được, trái lại còn phải sống cho thật tốt, phải làm chỗ dựa cho Chu Chí Quốc.

Nếu không chẳng phải Chu Chí Quốc sẽ bị người cha bất công kia ức hiếp cho đến chết sao?

“Cô bé họ Lâm kia là vợ cháu à? Cô bé có biết chuyện của anh em các cháu không?” Bà Chu lại hỏi.

Chu Chí Quốc gật đầu: “Trước khi kết hôn, cô ấy đã biết rồi. Trước kia giữa bọn cháu có… Có chút hiểu lầm nên mối quan hệ mới xấu như vậy nhưng gần đây đã chuyển biến tốt hơn rồi.”

Bà Chu tức giận nói: “Cô bé họ Lâm kia là cô gái tốt! Suốt ngày, hai đứa em gái kia của cháu liên tục nói xấu con bé trước mặt ông bà, làm hại bà và ông của cháu suýt nữa đã hiểu lầm con bé.”

Ông Chu cũng phụ họa theo: “Vài ngày trước ông và bà của cháu còn không có sức để ăn cơm chứ đừng nói là xuống giường. Nhờ vợ cháu không chê bai hai ông bà già hôi thối, không động dậy nổi, chẳng những giúp dọn dẹp phòng sạch sẽ mà mỗi ngày còn vụng trộm đưa đồ ăn ngon cho ông bà.”

Bà Chu chợt nhớ đến một việc: “Cháu và Chí An đổi thân phận cho nhau, vậy chẳng phải cháu vẫn luôn ở trong nhà sao?”

Ông Chu cũng kịp nhận ra.

Bà Chu lại khóc ròng nói: “Đứa cháu nhẫn tâm này! Mỗi ngày, bà và ông của cháu đều nhớ thương cháu, nếu không phải vì muốn gặp lại cháu thì hai người già này… Đã không chịu đựng nổi nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play