Tần Lâm đi đến nói: “Bà chắc chắn không đưa à?”

Lý Cầm nói: “Lúc phân gia chỉ nói chia phòng và nửa cái sân cho hai người, cũng không nói phải chia bao nhiêu nồi niêu xoong chảo cho hai người.”

Tần Lâm đi đến trước tủ bát, nhìn ổ khóa phía trên, quay đầu lại nhìn Lý Cầm một cái, “Tôi hỏi lại lần cuối, thật sự không chia phần cho chúng ta à?”

Lý Cầm khó xử nói: “Chúng tôi cũng phải dùng số bát đũa này, không phải nhà mẹ đẻ của cô ở trong thôn sao? Cô đến nhà mẹ đẻ mượn mấy cái về dùng đi.”

“Được thôi, không cho chúng tôi dùng, mọi người cũng đừng dùng nữa.” Sau khi Tần Lâm nhẹ nhàng nói xong, cô đẩy ngã cái tủ!

Trong tiếng ngã tủ kinh thiên động địa còn xen lẫn tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Sau khi Lý Cầm trải qua cảm giác hoảng loạn, thì trên mặt hiện ra vẻ trống rỗng.

Tần Lâm cho Chu chí Quốc một cái ánh mắt, hai người cùng nhau rời khỏi phòng bếp.

Rất nhanh phòng bếp đã truyền ra âm thanh khóc mắng chói tai của Lý Cầm.

Tần Lâm cười tủm tỉm nói: “Bây giờ nhà anh xem như đã biết em văn võ song toàn.”

Chu Chí Quốc cũng có chút đau lòng, trong tủ không chỉ có bát đũa, mà còn có bình dầu, trứng gà và các thứ khác.

Nếu như đập hết, vậy cái gì cũng không còn nữa.

Hơn nữa nhất định Lý Cầm sẽ tính đồ vật tổn thất vào phần lương thực được phân cho bọn họ.

Chu Chí Quốc có thể không đồng ý, nhưng nhất định nhóm Lý Cầm sẽ ồn ào đến trước mặt ông nội bà nội.

Anh không muốn vì việc nhỏ này mà làm cho hai người già không được yên bình.

Nhưng mà anh sẽ không nói những điều này cho Tần Lâm, bởi vì xuất thân của anh, nên mọi chuyện vẫn nên cúi thấp đầu.

Nhưng xuất thân của cô không có vấn đề, anh sẽ không để cho cô nghẹn khuất nhẫn nại giống như anh, thiếu lương thực thì anh sẽ nghĩ cách bổ sung.

Tần Lâm liếc nhìn anh, “Anh cũng đừng lo lắng về tủ chén, lọ dầu và trứng gà nữa, mẹ kế của anh đã sớm đem những thứ này giấu trong phòng rồi.”

Nếu vừa nãy cô không nổi giận thì đừng hòng nghĩ tới được chia phòng bếp và nơi ông bà nội ở.

Càng đừng nghĩ tới sẽ được chia những loại vật dụng như giỏ, sọt, đòn gánh, cuốc và những cái lặ vặt khác.

Cô không thiếu chút đồ vật này, nhưng đồ vật của cô thiếu một xuất thân đúng đắn.

Cho dù cô không thiếu những đồ ấy, cho dù để hàng xóm được lợi thì cũng tốt hơn là để mấy người nhà họ Chu được lợi.

Chu Chí Quốc kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới nhìn cô có vẻ xúc động, nhưng trong lòng vẫn có chút tính toán.

Nghĩ đến lúc cô tức giận, từng đánh Chu Hồng Kỳ, từng đánh Chu Hồng Tinh, nhưng cũng chưa từng đánh Lý Cầm và ba của anh…

Tuy rằng chén đũa bị đập vỡ cũng rất đáng tiếc, nhưng ngược lại Chu Chí Quốc cảm thấy cô có chừng mực.

Hào quang vai ác: đồng chí Chu Chí Quốc, điểm mấu chốt của anh đang ngày càng bị đồng chí Tần Lâm kéo thấp rồi!

Tần Lâm đắc ý, tuy rằng cô không nhìn thấy, nhưng Tiểu Quang biết thì cô cũng biết.

“Còn những thứ kia, chúng ta cũng đạt được một chút, cho dù chúng ta không ăn thì ông bà nội cũng cần phải ăn.”

Chu Chí Quốc gật đầu: “Anh đi lấy.”

Tần Lâm nhìn thoáng qua Chu Chí Quốc, thầm nghĩ tính cách khá ổn, không phải là kiểu vợ đưa ra ý tưởng thì vợ tự đi mà làm.

Chu Hồng Kỳ lãnh chứng, Tần Lâm kiên trì không tính cô ta vào thành viên cần phân nhà.

Bởi vậy hai bên đều là bốn người, hai bên đều có trưởng bối, cơ sở gần như là giống nhau.

Phân một nửa đất trồng rau và đồ vật linh tinh trong nhà, có Tần Lâm ở đây, Lý Cầm cũng không dám quá mức, chia cũng khá công bằng.

Phòng của hai ông bà ở sân sau, Lý Cầm ngại đen đủi nên không muốn lấy, nhưng bà ta không thể nói trắng ra là không cần được, nên nói điều kiện, phòng ở sân sau đổi với phòng bếp trong nhà.

“Lúc ấy chia cho các con hai căn phòng, chính là vị trí mà ông bà nội để lại, theo lý thuyết Chu Chí Quốc mới là trưởng tôn…” Lý Cầm nói được một nửa thì bị Chu Hồng Tinh đá một cái dưới bàn.

Trưởng tôn chân chính Chu Chí Quốc còn ở trước mặt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play