Nguyên chủ có ba người em trai và một người em gái, sau khi cha nguyên chủ mất tích, mẹ nguyên chủ muốn làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, mấy đứa em nhỏ trong nhà căn bản đều được nuôi lớn bởi cô gái mười ba tuổi như nguyên chủ.

Theo trí nhớ hiện có của Tần Lâm, mấy người em trai, em gái của nguyên chủ đều có tiềm chất của sói mắt trắng.

Không nói gì khác, chị cả của bọn họ bỏ trốn bị nhà chồng bắt về, bọn họ làm em trai, em gái chẳng lẽ không nên đến nhà cô ấy xem tình hình?

Lỡ như chị cả của bọn họ trực tiếp bị đánh chết thì sao?

Nghĩ vậy, Tần Lâm không có hứng thú về nhà mẹ đẻ, một ổ sói mắt trắng, cô không có gì phải quan tâm.

Sắc mặt Tần Ái Quốc đỏ bừng không nói nên lời.

Sắc mặt Tần Lâm trào phúng, trong sách, vì Tần Ái Quốc kiên trì muốn cưới một nữ thanh niên trí thức, cho nên anh ta mới cãi vã, tranh luận với mẹ nguyên chủ!

Mẹ nguyên chủ xảy ra chuyện lúc bà ấy tức giận đi tìm nữ thanh niên trí thức kia.

Tần Lâm không xác định cái chết của mẹ nguyên chủ có liên quan đến nữ thanh niên trí thức kia hay không, bởi vì trong sách hoàn toàn không nhắc đến việc này.

Trong sách gốc, người nhà họ Tần tính chuyện mẹ nguyên chủ xảy ra chuyện lên người nguyên chủ.

Cho rằng chuyện nguyên chủ bỏ trốn quá mất mặt, cho nên mới khiến mẹ cô tức giận bỏ đi.

Đây là cái cớ chỉ cần là người cũng sẽ không tin, thế mà người nhà họ Tần đều tin.

Chậc!

Tần Lâm đưa lưỡi chạm vào hàm dưới, sắc mặt cười như không cười.

Lần này cô tẩy trắng thanh danh bỏ trốn, cô ngược lại muốn xem thử mấy tên sói mắt trắng này còn tính chuyện mẹ nguyên chủ mất tích lên người cô như thế nào.

Tần Lâm không kiên nhẫn nói: “Em không nói rõ ràng, sao chị đi đón người được?”

Trong lòng Tần Ái Quốc căng thẳng, đột nhiên cảm thấy chị cả có chút khác lạ, lúc trước chị cả chưa từng dùng loại giọng điệu không kiên nhẫn này nói chuyện với anh ta.

Đại khái là bị phân gia tức giận? Cho nên tâm trạng không tốt?

Dù sao phân gia còn bị chia cho hai ông bà già ốm yếu bệnh tật, tâm trạng của ai cũng không tốt được.

“Mẹ không đồng ý chuyện em quen Tinh Nguyệt, em chỉ nói thêm vài câu, mẹ đã tức giận trở về nhà bà ngoại rồi.” Tần Ái Quốc tránh nặng tìm nhẹ nói.

Tần Lâm nói trúng tim đen: “Em đúng là có tiền đồ! Khiến mẹ tức giận bỏ đi vì một người vợ còn chưa qua cửa!”

Khuôn mặt Tần Ái Quốc đỏ lên, hơi xấu hổ nói: “Bây giờ hôn nhân tự do, chú ý tự do yêu đương, em và Tinh Nguyệt thích nhau, bọn em muốn kết hôn có gì sai chứ?”

Tần Lâm trào phúng nói: “Em có bản lĩnh thì đừng gào lên với chị, em có bản lĩnh thì tự đi đón mẹ về nhà! Còn nữa, em chắc chắn rằng mấy ngày này mẹ đến nhà bà ngoại à?”

Tần Ái Quốc còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Mẹ ngoại trừ đến nhà bà ngoại, còn có thể đến nhà ai?”

Tần Lâm không phải nguyên chủ, không có tình cảm gì với mẹ nguyên chủ, nhưng Tần Ái Quốc là con ruột, nhưng dáng vẻ của anh ta không hề lo lắng chút nào.

“Lúc mẹ đi có nói chuyện đến nhà bà ngoại với ai không?” Tần Lâm nhắc nhở.

Tần Ái Quốc hơi phiền, “Bây giờ chị trực tiếp đi đón mẹ về không phải được rồi sao?”

Tần Lâm cười cười, cho anh ta hai chữ: “Không đi!”

Tần Ái Quốc nổi giận: “Chị cả! Sao chị có thể như vậy?”

Tần Lâm nói: “Em làm mẹ tức giận bỏ đi, muốn đón cũng là em đi đón, nếu mẹ thật sự ở nhà bà ngoại, mấy ngày nay không trở về, chị đi đón thì bà ấy sẽ về sao?”

Tần Ái Quốc nghe vậy bình tĩnh vài phần, “Vậy thì thôi đi, dù sao sớm muộn gì mẹ cũng sẽ về nhà!”

Anh ta cũng không tin mẹ còn có thể thật sự không về nhà!

Tần Lâm im lặng nhìn Tần Ái Quốc xoay người rời đi, loại con trai bất hiếu như thế này, còn không bằng không sinh ra.

Bên kia Lý Cầm lại chơi xấu, không muốn chia đồ trong bếp cho Chu Chí Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play