Trưởng thôn Kiều nhìn thấu không nói toạc ra, chuyện không nên nói thì một câu cũng không nói.
“Hai người già phân ra ngoài với bọn họ sao?” Trưởng thôn Kiều nhìn danh sách phân gia, sắc mặt ngạc nhiên.
Ông Chu nhìn về phía Chu Chí Quốc, anh đề cập đến phân gia, cho nên anh phải giải thích.
Chu Chí Quốc giải thích: “Tần Lâm ở nhà nhiều hơn một chút, ông bà nội đi theo bọn cháu thì cô ấy có thể chăm sóc bọn họ.”
Lý Cầm giả vờ tín nhiệm bọn họ, “Cha mẹ chồng tôi đi theo bọn họ, tôi cũng cảm thấy yên tâm.”
Trong lòng bà ta âm hiểm nghĩ, rõ ràng hai người già cả kia không sống được bao lâu, đến lúc đó nếu như bọn họ chết, còn có thể tính ở trên người vợ chồng Tần Lâm.
Trưởng thôn Kiều nghe vậy gật đầu, chấp nhận lời giải thích của bọn họ.
Căn nhà của nhà họ Chu cũng rất lớn, Chu Chí Quốc được chia cho hai căn phòng lớn một chút và nửa sân.
Về nồi niêu xoong chảo, người nhà họ Chu vẫn còn muốn mặt mũi, cho nên cũng không phân chia rõ ràng, chỉ chia những thứ chung chung mà thôi.
Đến lúc chia tiền, cha Chu nói: “Mấy năm nay ông bà nội con sinh bệnh uống thuốc tốn không ít tiền, bây giờ trong nhà chỉ còn hai mươi đồng, còn là số tiền lần trước anh con cho.”
Tần Lâm liếc mắt một cái, cô hoàn toàn không tin.
Nhưng xuất thân của nhà họ Chu, định sẵn nhà họ Chu 'Không có tiền', cũng định sẵn vợ chồng bọn họ không được chia tiền.
Về mặt lương thực, cha Chu định chia cho bọn họ một trăm cân khoai lang, năm mươi cân bột ngô, năm mươi cân gạo cao lương.
Tần Lâm hỏi: “Tiền phụng dưỡng và tiền thuốc men của ông bà nội đâu, cũng không thể để hai đứa cháu như bọn con chăm sóc ông bà nội, còn phải gánh vác toàn bộ tiền phụng dưỡng và tiền thuốc men đó chứ?”
Sắc mặt Lý Cầm khó nhìn, khó khăn lắm mới ném được hai người già cho bọn họ, nếu còn phải chi trả tiền phụng dưỡng và tiền thuốc men, chẳng phải phân gia cũng như không à?
Lý Cầm đảo tròng mắt, nói: “Chí An phụng dưỡng ông bà nội, chi trả tiền thuốc men, sau này Chí Quốc chi trả tất cả chi phí của mẹ và cha con.”
Tần Lâm không ngại chia ra như vậy, nhưng bây giờ Chu Chí Quốc và Chu Chí An đã tráo đổi thân phận, lỡ như sau này bọn họ đổi lại thân phận, chẳng phải bọn họ còn phải phụng dưỡng cha Chu và Lý Cầm sao?
Nếu thật sự như vậy, cô sẽ tức chết!
Chu Chí Quốc thấy cô phồng má, vẻ mặt mất hứng, liền biết cô đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt anh tối sầm, sau khi xuất ngũ, anh không hề nghĩ đến việc đổi thân phận lại.
Nếu không thì anh đã không đồng ý đổi thân phận, sẽ không đồng ý xuất ngũ.
“Được thôi.” Chu Chí Quốc đồng ý.
Cha Chu có chút không tình nguyện, trong mắt ông ta, cho dù ông ta có không thích cha mẹ hơn nữa, thì ông ta cũng phải phụng dưỡng cha mẹ.
Chu Chí Quốc dựa vào đâu không cần phụng dưỡng bọn họ?
Lý Cầm cho cha Chu một ánh mắt, bảo ông ta đồng ý trước, những chuyện còn lại lát nữa bà ta sẽ nói tỉ mỉ với ông ta sau.
Cứ như vậy, với sự đồng ý của cả hai bên, nhà họ Chu phân gia, hai bên ký tên.
Trưởng thôn Kiều về cơ bản không nói lời nào khác, sau khi chủ trì bọn họ phân gia liền rời đi.
Tần Ái Quốc đến đây một chuyến cũng không nói lời nào, chỉ có tác dụng trang trí mà thôi.
Chờ bọn họ phân gia xong, Tần Ái Quốc mới tìm cơ hội lén nói chuyện với Tần Lâm: “Chị cả, mẹ đến nhà bà ta ngoại mấy ngày rồi, chị đi đón mẹ về đi!”
Tần Lâm nhướng mày, mẹ nguyên chủ không phải đến nhà bà ta ngoại, mà bà ấy đến điện Diêm La rồi.
“Mẹ đến nhà bà ngoại làm gì?”
Mấy ngày nay Tần Lâm cũng đang cân nhắc có nên về nhà mẹ đẻ nguyên chủ xem thử hay không.
Trong sách gốc cũng không mô tả nhà nguyên chủ nhiều lắm, từ những gì cô hiểu được, lúc trước nguyên chủ cũng khá quan tâm chăm sóc em trai, em gái nhà mẹ đẻ.
Ở nông thôn làm lão đại, phần lớn đều sẽ vất vả một chút, trả giá nhiều một chút.