Cha Chu ép buộc Chu Chí Quốc ly hôn không có kết quả, chỉ thấy Lý Cầm nói rất đúng, người con trai này đã sớm không đồng lòng với ông ta.
“Mày muốn ở riêng cũng được, nhưng mày phải bảo đảm tuyệt đối không thể nói ra chuyện của Chí An.” Cha Chu vẻ mặt sắc bén nói.
Đôi mắt đen nhánh của Chu Chí Quốc lạnh như băng, “Được thôi.”
Ánh mắt cha Chu chán ghét nhìn về phía Tần Lâm, cũng muốn cô nói một câu.
Tần Lâm không dễ nói chuyện như Chu Chí Quốc: “Chỉ cần hai người đừng được đằng chân lấn đằng đầu, tôi cũng sẽ không rút củi dưới đáy nồi.”
Cha Chu trầm mặt nói: “Mày phải viết cái gì đó, chứng minh lúc trước mày vì muốn chăm sóc ông bà nội bị bệnh, cho nên chủ động tự nguyện đổi thân phận với Chu Chí An.”
Chu Chí Quốc còn chưa lên tiếng đã bị Tần Lâm giành trước, “Vậy tôi cũng phải viết cái gì đó, chứng minh Chu Chí Quốc viết thư tự bạch này là do ông ép buộc anh ấy viết.”
Cha Chu mặt đen như mực: “Cô hỗn xược!”
Tần Lâm châm chọc: “Ông vô sỉ!”
Sắc mặt cha Chu đỏ bừng, nhìn chằm chằm Chu Chí Quốc, “Mày có viết hay không?”
Tần Lâm sợ đầu óc Chu Chí Quốc đột nhiên bị cửa kẹp hỏng, “Nếu anh dám viết, em sẽ ly hôn với anh!”
Sắc mặt Chu Chí Quốc lúc nãy còn tốt lập tức chuyển biến nhiều mây, con ngươi thâm trầm như mực giống như sắp nổi lên cơn mưa rền gió dữ, “Em muốn ly hôn với anh?”
Tần Lâm cứng cổ: “Nếu anh dám viết mấy thứ này cho cha anh, em sẽ ly hôn với anh!”
Chu Chí Quốc không vui, uy hiếp nói: “Anh không hy vọng em lại nói hai chữ ly hôn với anh, trừ phi anh chết, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không ly hôn!”
Tần Lâm: “...”
Rõ ràng đây nên là một lời đe dọa đúng không?
Nhưng cô lại tìm được đường trong bã thủy tinh, liếm một chút, còn rất ngọt.
Tần Lâm không trả lời, Chu Chí Quốc nhìn cô chằm chằm, nhất định phải nghe chính miệng cô đồng ý.
Tần Lâm không tình nguyện nói: “Biết rồi, chỉ cần anh đừng làm em tức giận, em sẽ không ly hôn đâu.”
Chu Chí Quốc miễn cưỡng chấp nhận lời của cô, sau đó nói chắc như đinh đóng cột với cha Chu, “Con sẽ không viết thứ này.”
Sắc mặt cha Chu xanh mét, sớm biết Chu Chí Quốc quan tâm Tần Lâm này như vậy, lúc trước ông ta không nên đồng ý để Tần Lâm vào cửa.
“Con đi tìm trưởng thôn Kiều và bí thư chi bộ, mời bọn họ đến đây làm chứng một chút.” Chu Chí Quốc không thương lượng với cha Chu, trực tiếp quyết định.
Ông Chu nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, mặt xanh mét, “Chí An không ở nhà thì phân gia thế nào?”
Chu Chí Quốc cũng không quay đầu lại, “Người phân ra ngoài là con, chứ không phải Chí An, không cần bảo cậu ấy trở về đâu.”
Bí thư chi bộ không ở nhà, nhưng trưởng thôn Kiều ở nhà, Chu Chí Quốc mời trưởng thôn Kiều trước, sau đó anh suy nghĩ một lát, đến nhà mẹ đẻ Tần Lâm một chuyến, vốn định mời mẹ vợ đến làm chứng.
Nhưng kết quả mẹ vợ đã nhiều ngày không ở nhà, Chu Chí Quốc chỉ có thể bảo em trai của Tần Lâm, Tần Ái Quốc đến một chuyến.
Tần Lâm xuyên sách vài ngày, đây là lần đầu tiên cô gặp em trai của nguyên chủ.
Sắc mặt Tần Ái Quốc xấu hổ, mấy ngày nay trong nhà lộn xộn, anh ta vẫn chưa đến gặp chị cả để xem tình hình.
Tần Lâm gật đầu, đây không phải lúc nói chuyện.
Cha Chu có tức giận đến mấy cũng không dám tỏ thái độ với trưởng thôn Kiều, ông ta vừa bảo Lý Cầm pha trà, vừa bảo Chu Hồng Tinh đi lấy thuốc lá.
Trưởng thôn Kiều cũng không nghi ngờ tại sao nhà họ Chu có mấy thứ tốt này, dù sao nhà họ Chu vẫn còn một cậu con trai có tiền đồ ở trên huyện.
Huống hồ, chắc nhà họ Chu ở thủ đô cũng có con đường, nếu không phía trên cũng sẽ không đuổi nhà họ Chu về nhà cũ của nhà họ Chu.
Cha Chu ở trước mặt Tần Lâm, cũng không dám tính nguyên nhân của chuyện phân gia lên người bọn họ, nếu không thì ai biết Tần Lâm sẽ mở miệng nói gì trước mặt người khác.
Nhưng Tần Lâm vừa mới làm loạn, mặc dù vết thương trên đầu Chu Chí Quốc đã xử lý xong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chỗ rách da.