Tần Lâm liếc mắt nhìn Lý Cầm sắp tức điên lên, cô đổ thêm dầu vào lửa nói: “Hôm qua cũng là tôi vào thôn mượn xe bò, cô em chồng của tôi thật sự rất nhẫn tâm.
Không phải tôi nói sai đâu, lúc đó cô ta nói đi là đi, cũng không quan tâm La Trấn kêu thảm như thế nào, đau dữ dội như thế nào, mọi người không thấy sắc mặt ông nội La lúc đó khó coi thế nào đâu.”
Lý Cầm không thể nhịn được nữa, bà ta bước đến muốn cấu véo Tần Lâm.
Tần Lâm dũng cảm lui về phía sau, trốn vào trong đám người, mồm mép càng lưu loát, “Bà làm việc không chiếm lý, còn muốn hại người, hại không được thì muốn ra tay đánh người!
Bà cũng không nhìn xem bà có thân phận gì, tôi chính là xuất thân bần nông trong sạch đó!
Không phải bà đang ức hiếp tôi, bà đang ức hiếp ngàn vạn người có giai cấp bần nông giống như tôi!
Bà còn muốn xoay người trở thành… Của những người bần nông chúng tôi.”
Tần Lâm nhất thời hưng phấn quá mức, suýt chút nữa hại cả nhà họ Chu rồi!
Sắc mặt Lý Cầm tái nhợt, cả người run rẩy, ánh mắt nhìn Tần Lâm như nhìn ma quỷ.
Còn Chu Chí Quốc che miệng cái miệng không ngừng nói của Tần Lâm, kéo cô vào trong, Chu Hồng Tinh nhanh chóng đóng cửa sân lại.
Thân thể Lý Cầm hơi như nhũn ra, được Chu Hồng Tinh dìu đến nhà chính.
Cha Chu nhìn chằm chằm Chu Chí Quốc, giọng nói lại lạnh lùng giống trời đông lạnh giá, “Nhà họ Chu chúng ta không thể giữ người phụ nữ này được!”
Lý Cầm nghe vậy, chán ghét đến cực điểm nhìn Tần Lâm.
Lời nói của cha Chu mang theo quyết định không thể nghi ngờ, “Nếu mày còn xem mình là người nhà Chu, mày liền ly hôn với cô ta đi!”
Sắc mặt Tần Lâm không thay đổi nhìn về phía Chu Chí Quốc, cô muốn xem Chu Chí Quốc trả lời thế nào.
Chu Chí Quốc cho rằng cô đang lo lắng, anh cho cô một ánh mắt an ủi rồi mới nói: “Con sẽ không ly hôn.”
Cha Chu tức giận, đập thẳng cái chén trong tay vào đầu Chu Chí Quốc.
Chu Chí Quốc có thể tránh được, nhưng anh không trách, mặc kệ để chén đập rách đầu mình.
Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, kéo Chu Chí Quốc ra phía sau, “Ép buộc con trai ly hôn thì có năng lực thật đó, con gái ông không biết xấu hổ chui vào rừng cây nhỏ với người khác, sao không thấy ông dạy dỗ cô ta vậy?”
“Vợ ông đổi trắng thay đen, sao không thấy ông dạy dỗ bà ta? Ông có bản lĩnh quản tốt vợ con, đừng để bọn họ làm mấy chuyện vô liêm sỉ khiến người khác mất mặt xấu hổ!”
“Cả ngày ông chỉ biết hút máu chiếm chỗ tốt từ con trai cả, chiếm chỗ tốt rồi còn không nhớ rõ, ỷ vào khuôn mặt già của mình để bắt nạt một mình anh ấy, ông có muốn mặt mũi hay không?”
Ánh mắt cha Chu tràn đầy tức giận, chỉ cảm thấy mình sắp nghiến răng nghiến lợi đến mức chảy máu, “Tôi không nói chuyện với thứ không có giáo dưỡng giống như cô!”
Tần Lâm châm chọc nói: “Tôi không có giáo dưỡng hơn nữa, tôi cũng không nuôi dạy ra một đứa con gái chui vào rừng cây nhỏ với đàn ông trước khi kết hôn! Cũng tốt hơn người biết pháp phạm pháp giống như ông nhiều.”
Cha Chu cắn chặt răng, liều mạng hít vào, nhịn đến mức hộc máu mới nuốt xuống cơn tức này.
Cha Chu đỏ bừng con mắt trừng Chu Chí Quốc, châm chọc đến cực điểm nói: “Đây chính là con vợ tốt mày cưới đó!”
Xương tay thon dài của Chu Chí Quốc nhô lên, đường quai hàm căng cứng, “Con vẫn là câu nói kia, không sống được với nhau thì phân gia, ly hôn là chuyện không thể nào.”
Thái độ của Chu Chí Quốc khiến cha Chu tức giận, máu cả người đều bốc lên trong lửa giận, chán ghét thống hận đan xen vào nhau, tức giận đến mức bật cười: “Mày không sợ ông bà nội mày tức chết à?”
“Hai ngày nay sức khỏe của ông bà nội đã đỡ hơn nhiều rồi.” Tần Lâm bảo Chu Chí Quốc yên tâm, cho dù bây giờ ông bà nội có biết chuyện của Chu Chí Quốc, có Linh Tuyền ở đây thì cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Chu Chí Quốc thả lỏng, cảm kích nhìn Tần Lâm một cái.
Lý Cầm nhịn không được mà kéo kéo quần áo cha Chu, bà ta đồng ý phân gia!
Tiếp tục ở chung với Tần Lâm, bà ta cũng phải đoản thọ vài năm!