Lý Cầm nhìn chằm chằm bà, hận cắn răng, “Chân La Trấn không chữa được, sau này cậu ta chính là tên què!”

Sắc mặt Tần Lâm ngạc nhiên, xem ra ngày hôm qua La Trấn không phải trông có vẻ ngã rất thảm, mà trên thực tế, anh ta cũng ngã rất thảm.

“Nếu không phải cô bắt La Trấn đến xin lỗi, La Trấn cũng sẽ không đến nông thôn, cậu ta không đến nông thôn, sao cậu ta có thể ngã được? Sao có thể ngã đến què chân được chứ!” Lý Cầm nhặt cây chổi lên đánh về phía Tần Lâm.

Tần Lâm đoạt lấy chổi của bà ta, để trên đầu gối bẻ nó gãy thành hai đoạn!

Lý Cầm sợ đến mức mạnh mẽ rụt chân và móng vuốt đang duỗi ra.

Tần Lâm ném hai đoạn chổi đi, “La Trấn ngã gãy chân là bởi vì anh ta muốn đuổi theo Chu Hồng Kỳ, có liên quan gì đến tôi?”

Lý Cầm biết chuyện này có liên quan đến con gái bà ta, nhưng chuyện này không thể tính trên người con gái bà ta, nếu không thì sau này con gái bà ta còn có thể sống tốt sao?

“Đều do cô làm hại! Cô là đồ sao chổi! Cô là thứ chó tạp chủng có mẹ sinh không có cha nuôi...” Lý Cầm giống như người đàn bà chanh chua chửi ầm ĩ.

Chu Chí Quốc một cước đá văng cửa lớn, sải bước đến chắn trước mặt Tần Lâm.

Hai người đều chấn động, Lý Cầm là người đầu tiên phản ứng lại, “Con trở về vừa đúng lúc, chồng Hồng Kỳ vì xin lỗi cô ta mà bị ngã gãy chân, bây giờ bác sĩ nói ngay cả khi cậu ta hồi phục, thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại trong tương lai của cậu ta! Chồng của Hồng Kỳ què rồi!”

Sau đó cha Chu và Chu Hồng Tinh cũng chạy trở về, nghe thấy lời của Lý Cầm, sắc mặt cha Chu không tốt, con trai là tên què, con rể cũng là tên què, đây không phải chuyện khiến người khác chê cười sao!

Cha Chu nói: “Không chữa khỏi chân cho La Trấn à? Có vào thành phố xem chưa? Tiền nên tiêu vẫn phải tiêu.”

Mấy ngày nay Lý Cầm đau lòng muốn chết, “Đã hỏi rồi, bác sĩ đã nói rất nhiều lần, không chữa khỏi được.”

Sắc mặt cha Chu khó nhìn, ông ta nổi nóng với Chu Chí Quốc, “Mày còn không thể quản được vợ của mình, mày kết hôn làm gì vậy? Chuyện này vợ mày phải chịu trách nhiệm…”

“Đều không biết xấu hổ đúng không? Đều xem bà đây là quả hồng mềm dễ bóp đúng không? Được! Không biết xấu hổ! Chúng ta ai cũng đừng hòng có mặt mũi nữa!” Tần Lâm cũng không chịu oan uổng này!

Tần Lâm chạy đến phòng bếp lấy chậu sứ và nồi niêu ra, cô vọt đến ngoài cửa viện gõ vang!

“Mọi người đến xem một chút, nghe một chút đi!” Tần Lâm gõ chậu, âm thanh leng keng leng keng vang lên.

Chiêu này cô học được từ ông nội La.

Trước mắt cha Chu tối sầm, suýt chút nữa tức đến mức ngất xỉu!

“Cô ta đang làm gì vậy? Mày còn không kéo nó về cho tao!” Sắc mặt cha Chu dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

Chu Chí Quốc nhìn Tần Lâm đang gõ chậu, ý cười xẹt qua trong mắt anh, “Kéo cô ấy về làm gì? Để cô ấy nói rõ ràng cũng được.”

Lý Cầm vừa tức vừa giận, “Chuyện ngày hôm qua La Trấn đến xin lỗi, người trong thôn đều biết, dì oan uổng cô ta chỗ nào?”

Chu Chí Quốc nói: “Dì không oan uổng cô ấy, cô ấy làm như vậy chính là tự chuốc cực vào thân, dì đừng quản nữa”.

Lý Cầm bị nghẹn nói không nên lời.

Cha Chu trầm mặt bảo Chu Hồng Tinh ra ngoài kéo Tần Lâm làm mất mặt xấu hổ vào nhà.

Sao Chu Hồng Tinh kéo được Tần Lâm, còn bị Tần Lâm dùng xẻng đánh, đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Tần Lâm thấy bảy, tám người đến, liền cao giọng nói: “Chú thím! Anh cả chị cả! Vợ chồng Chu Hồng Kỳ và La Trấn chui vào rừng cây nhỏ làm đủ mọi chuyện không biết xấu hổ, kết quả Chu Hồng Kỳ trong sạch sạch sẽ, còn tôi lại phải cõng thanh danh trốn đi với người đàn ông khác trên lưng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play