Huống hồ Chu Hồng Kỳ và La Trấn đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi!

“Thì ra chuyện Tần Lâm bỏ nhà theo người đàn ông khác thật sự là giả!”

“May mà Tiểu Chu có tính tình tốt, không đánh gãy chân Tần Lâm!”

“Chuyện này cũng đúng, Tiểu Chu nhìn có vẻ không nhiều lời, nhưng tính tình rất tốt, chuyện này nếu như đổi thành người khác, Lâm Tử nhất định sẽ bị đánh một trận thê thảm rồi!”

“Nhắc đến cũng kỳ lạ, mẹ Lâm Tử đâu rồi? Có chuyện lớn như vậy xảy ra với Lâm Tử, sao không thấy bà ấy quản?

“Tôi nghe nói mẹ Lâm Tử về nhà mẹ đẻ rồi, chính là bị lão nhị nhà bà ấy chọc giận đó!”

Chuyện La Trấn xin lỗi trong thôn đã truyền xuống cánh đồng một cách nhanh chóng.

Lúc Chu Hồng Kỳ nhận được tin tức chạy về ngăn cản thì mấy người bọn họ đã ngồi uống nước trong nhà họ Chu rồi.

Lần trước Tần Lâm dùng trà của cha Chu thì bị cha Chu phát hiện, lần này Tần Lâm hoàn toàn không tìm được trà trong ngăn kéo.

Tần Lâm lấy một ít đường từ trong hệ thống ra, ngâm vào nước cho hai ông lão, trong còn chén của La Trấn lại là nước sôi.

“Đây là nước đường sao?” Ông nội Triệu, bạn của ông nội La hơi ngạc nhiên.

Ông nội La nói: “Bọn ta bao nhiêu tuổi rồi chứ, cho bọn ta uống nước đường cũng lãng phí, người trẻ tuổi các cháu uống nhiều hơn đi.”

Tần Lâm cười nói: “Người trẻ tuổi còn trẻ, những ngày uống nước đường sau này còn nhiều lắm.”

Ông nội Triệu cũng cười nói: “Cô gái này nói chuyện rất dễ nghe.”

La Trấn cũng uống một ngụm, ghét bỏ nói: “Sao bát của tôi lại là nước lọc?”

Ông nội La tức giận trừng anh ta một cái, “Những ngày uống nước đường sau này của người trẻ tuổi các cháu còn nhiều lắm? Cháu uống ít một chút thì sao vậy?”

“La Trấn!” Chu Hồng Kỳ chạy đến trước mặt La Trấn nhìn chằm chằm anh ta, cô ta chỉ gọi tên anh chứ không nói gì khác, nhưng vẻ mặt trách cứ lên án vô cùng rõ ràng.

Vẻ mặt La Trấn xấu hổ, khi đối mặt với Chu Hồng Kỳ thì anh ta đã buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, ấp úng nói: “... Ông nội bảo anh đến.”

Ngày hôm qua trước mặt Chu Hồng Kỳ, anh ta thề kiên quyết sẽ không vào thôn xin lỗi Tần Lâm.

Hôm nay anh ta lại vội vàng đến xin lỗi, thật sự mất hết mặt mũi.

Ông nội Triệu nhìn thoáng qua ông nội La, cháu dâu ông kém xa cô gái này!

Ông nội La hơi mất hứng, xuất thân không tốt là lỗi của thế đạo, ông ấy có thể không để ý, nhưng sao Chu Hồng Kỳ có thể không hiểu chút lễ nghĩa nào?

Ông ấy và lão Triệu ngồi ở đây, vậy mà Chu Hồng Kỳ không nhìn thấy à?

“Hồng Kỳ, ông nội La và ông nội Triệu đang ở đây đó, em chào hỏi trước đi.” Tần Lâm nhắc nhở vài câu.

Chu Hồng Kỳ làm như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm La Trấn, ánh mắt cũng càng ngày càng hận.

La Trấn hơi hoảng hốt, khô khan giải thích, “Hồng Kỳ, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, thanh danh của anh cũng không tốt...”

Chu Hồng Kỳ oán hận trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó cô ta xoay người bỏ chạy.

La Trấn nóng nảy, vội vàng muốn đuổi theo, lại quên mất bây giờ chân anh ta vẫn chưa lành, cho nên trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên từ nhà họ Chu!

Nhưng bước chân Chu Hồng Kỳ rời khỏi sân vẫn không dừng lại.

Sắc mặt ông nội La trầm xuống, không có giáo dưỡng còn có thể dạy, nhưng không có lương tâm thì hết thuốc chữa.

Tần Lâm vội vàng giúp ông nội La tìm xe bò trong thôn, đưa La Trấn đau chết đi sống lại đến trung tâm y tế trên trấn.

Trung tâm y tế không làm gì được, bọn họ lại đến bệnh viện huyện.

Ngày hôm sau, Lý Cầm từ trên huyện trở về, bà ta đi thẳng đến chỗ Tần Lâm định tát cô một cái!

Tần Lâm bắt lấy cổ tay đang đánh đến của bà ta, hất người sang bên cạnh!

Khí lực của Tần Lâm không phải chuyện Lý Cầm có thể so đước, Lý Cầm bị hất đến mức ngã sấp xuống đất.

“Cô còn dám đánh tôi?” Lý Cầm tức giận, sắc mặt khó nhìn như ác quỷ.

Tần Lâm không mặn không nhạt nói: “Tôi đang tự vệ thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play