Ban đêm, Tần Lâm đưa bút máy cho Chu Chí Quốc, “Ngày mai anh rảnh rỗi thì đến ký túc xá thanh niên trí thức trả lại nhé.”
Ánh mắt Chu Chí Quốc hơi sáng ngời, “Em không tự đi à?
Tần Lâm vô liêm sỉ nói: “Lúc trước em muốn chọc giận anh, cho nên em mới cố ý chạy đến đó, bây giờ chúng ta làm lành rồi, sao em phải đến đó khiến mọi người hiểu lầm?”
Trong lòng Chu Chí Quốc vui sướng đến mức nổi bọt, trong mắt phản chiếu dáng vẻ của Tần Lâm, ánh mắt dịu dàng.
Ngày hôm sau, trên đường Chu Chí Quốc đi trả bút máy, trùng hợp gặp được Kiều Đình Đình.
“Anh Chu!” Sắc mặt Kiều Đình Đình ngạc nhiên vui mừng, “Anh đi đâu vậy? Cũng đến ký túc xá thanh niên trí thức à”?
Chu Chí Quốc nói: “Tần Lâm nhặt được cây bút máy này, cô ấy đoán đây là đồ của thanh niên trí thức nào đó trong ký túc xá thanh niên trí thức, cho nên bảo tôi đem trả.”
Kiều Đình Đình nghe thấy tên Tần Lâm, sắc mặt suy sụp một chút, chẳng qua cô ta vẫn vực dậy tinh thần nói mình cũng đến ký túc xá thanh niên trí thức.
Chu Chí Quốc biết chuyện Kiều Đình Đình thay cha cô ta đến ký túc xá thanh niên trí thức chuyển lời, thì anh đã nhờ Kiều Đình Đình mang bút máy đến ký túc xá thanh niên trí thức.
Chu Chí Quốc cũng không có ấn tượng tốt với thanh niên trí thức trong ký túc xá thanh niên trí thức.
Lúc Tần Lâm làm loạn, có mấy nữ thanh niên trí thức chạy đến cảnh cáo anh quản Tần Lâm, bảo Tần Lâm tự trọng.
Còn ánh mắt vừa có chút đồng tình, vừa thương hại của mấy thanh niên trí thức nhìn anh, nhưng nhiều nhất vẫn là khinh thường.
Kiều Đình Đình nhận lấy bút máy, hơi thất vọng nhìn Chu Chí Quốc rời đi.
Chẳng lẽ anh ghét cô ta như vậy sao?
Ngay cả đến ký túc xá thanh niên trí thức cũng không muốn đi chung?
Đến ký túc xá thanh niên trí thức, Kiều Đình Đình chuyển lời của cha cô ta, bảo nhóm thanh niên trí thức tối nay phái đại biểu vào thôn tham gia cuộc họp.
Sau đó cô lấy bút máy ra, giơ một vòng cho mọi người xem, “Ai đánh rơi cây bút máy này vậy?”
Tô Thất nhận ra cây bút máy, màu sắc này... Không phải là cây bút máy Trình Hạc Linh tìm suốt mấy ngày nay sao?
Tô Thất vội nói: “Tôi biết cây bút máy này của ai, tôi đi gọi anh ấy đến đây.”
Tô Thất vội vàng đến tìm Trình Hạc Linh, anh ấy ở trong phòng không ra ngoài, “Lão Trình, con gái trưởng thôn Kiều nhặt được bút máy của anh kìa, anh mau đi xem thử đi!”
Khi Trình Hạc Linh đến đây, trong lòng Kiều Đình Đình vốn chỉ có Chu Chí Quốc cũng nhịn không được mà hai mắt tỏa sáng, vị thanh niên trí thức trước mắt này cả người tràn đầy mùi sách vở, trông rất thanh cao và lịch sự, hoàn toàn không hợp với môi trường và những người dưới quê.
“Bút máy là của anh à?”
“Cây bút này đúng là của tôi, Tô Thất và Hồ Tuyết Nham cũng có thể làm chứng, bọn họ từng thấy tôi dùng nó.” Trình Hạc Linh tự chứng minh.
Kiều Đình Đình cũng không hỏi người khác, trực tiếp trả bút máy cho anh ấy, “Tôi tin anh.”
Bút máy của Trình Hạc Linh mất rồi tìm lại được, trong lòng anh ấy cảm thấy vô cùng may mắn.
Cây bút máy này có ý nghĩa đặc biệt đối với Trình Hạc Linh, không phải đo được bằng tiền.
“Cảm ơn, đây là một chút tâm ý của tôi, xin cô nhất định phải nhận lấy.” Trình Hạc Linh đưa vé xe đạp trong túi cho Kiều Đình Đình.
Tấm vé xe đạp này có thể bán được trên năm mươi đồng ở chợ đen.
Sắc mặt Kiều Đình Đình hơi ngạc nhiên, không phải anh ấy cho rằng cô ta nhặt được cây bút máy này đó chứ?
“Tôi không cần phiếu, thứ này vốn của anh, trả lại cho anh là chuyện đương nhiên.” Kiều Đình Đình từ chối rất kiên định.
Nhưng chẳng biết tại sao, đối mặt với Trình Hạc Linh trong mắt chỉ có cô ta, vẻ mặt đầy cảm kích, cô ta quên giải thích chuyện Tần Lâm nhặt được cây bút này, chứ không phải cô ta.