Trong mắt Trình Hạc Linh tràn đầy sự thưởng thức Kiều Đình Đình, nhặt đồ không bỏ túi, không phải ai cũng có thể làm được.
Mọi người xung quanh đều bị sốc bởi sự hào phóng của Trình Hạc Linh!
Bút máy là sản phẩm sản xuất trong nước, chứ không phải bút máy nhập khẩu, giá cả cũng chỉ khoảng năm đồng.
Nhưng phiếu xe đạp thế nào cũng phải đáng giá mấy chục đồng, sau đi đổi lấy tiền, thử tính thì ít nhất cũng có thể mua được mười cây bút máy.
Có một số người hối hận, sớm biết Trình Hạc Linh hào phóng cảm tạ người khác như vậy, mấy ngày nay bọn họ giúp đỡ tìm kiếm là tốt rồi.
“Cây bút này là món quà cuối cùng mẹ tôi mua cho tôi trước khi qua đời, nó đã mất nhưng lại quay về, tôi thật sự rất vui mừng, xin cô nhất định phải nhận lấy”, Trình Hạc Linh thành khẩn nói.
Kiều Đình Đình vẫn từ chối, ánh mắt càng kiên quyết, “Tôi cảm thấy rất vui mừng vì thanh niên trí thức Trình tìm lại được đồ đã mất, nhưng đồ không nên là của tôi, thì tôi sẽ không lấy.”
Giờ phút này, dường như Trình Hạc Linh nhìn ra được trái tim của Kiều Đình Đình, thông suốt và trong sáng như vậy.
Kiều Đình Đình cười dịu dàng dặn dò anh ấy, “Lần này anh phải cất kỹ, không phải lần nào cũng may mắn có người nhặt giúp anh đâu.”
Khuôn mặt Trình Hạc Linh hơi đỏ, “Tôi sẽ cất kỹ, nhưng chuyện này…”
Trình Hạc Linh vẫn rất muốn cảm ơn cô ta, hơn nữa anh ấy nghe thấy gần đây trưởng thôn Kiều đang cần vé xe đạp này để mua xe đạp.
Kiều Đình Đình tỏ vẻ mất hứng, hờn dỗi nói: “Anh còn như vậy, tôi nghi ngờ anh đang xem thường tôi.”
Trình Hạc Linh hơi ngượng ngùng, anh chỉ có thể lấy lại, trong lòng càng đánh giá Kiều Đình Đình cao hơn, cảm thấy cô ta có nhân phẩm như viên ngọc đẹp.
Tô Thất đưa tay quơ quơ trước mắt Trình Hạc Linh, “Này! Người ta đi rồi, anh còn nhìn nữa?”
Trình Hạc Linh thu hồi ánh mắt, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
Tô Thất nửa thật nửa giả trêu chọc, “Một chuyện nhỏ mà thôi, anh ngàn vạn lần đừng động xuân tâm gì đó nhé, cô ấy không phải người cùng một đường với chúng ta đâu, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở về thành phố.”
Trình Hạc Linh thu lại vài phần biểu cảm, anh ấy quý trọng vuốt ve bút máy trên tay, “Đối với cô mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói, cô ấy đã giúp tôi một việc rất lớn.”
Tô Thất cũng không có ý này, không phải cô cảm thấy sắc mặt Lão Trình nhìn Kiều đồng chí kia hơi khác thường sao?
“Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn người ta, trực tiếp đưa phiếu xe đạp cho trưởng thôn Kiều đi!”
Sau khi hai bên thanh toán xong, thì sẽ không còn nhiều chuyện như vậy nữa.
Trình Hạc Linh hơi do dự, anh ấy còn nhớ rõ lời Kiều Đình Đình nói khi từ chối phiếu xe đạp.
Nếu Kiều Đình Đình cảm thấy mình tặng phiếu xe đạp cho cha cô ấy là xem thường cô ấy thì sao?
Tô Thất cười nói: “Nhà cô ấy không thiếu phiếu xe đạp thì cũng thôi, anh biết rõ nhà cô ấy thiếu, anh không đưa mới là lấy oán trả ơn.”
Sắc mặt Trình Hạc Linh thoải mái hơn chút, anh quyết định buổi tối đi họp, thì sẽ đưa phiếu xe đạp cho trưởng thôn Kiều.
Tần Lâm không biết nội dung cốt truyện lại quay trở về, giời cô đang tiếp đãi ông nội La.
Lúc trước ông nội La đã đồng ý với Tần Lâm, muốn dẫn La Trấn đến xin lỗi cô.
Ngày hôm qua Chu Hồng Kỳ một mình trở về, La Trấn không đến xin lỗi.
Tần Lâm còn tưởng rằng hôm trước ông nội La chỉ tùy tiện nói mấy lời khách sáo, lúc đó trong lòng cô vẫn hơi thất vọng.
Hôm nay người bạn họ Triệu của ông nội La giúp đỡ, đưa La Trấn ngồi xe lăn một đường từ huyện trở về nông thôn.
Hai chân La Trấn đều được bó thạch cao, trên đầu cũng quấn băng vải, mặt mũi bầm dập, trông có vẻ vô cùng thê thảm.
“Cháu gái! Ông dẫn thằng nhóc này đến xin lỗi cháu!” Ông nội La lớn tiếng nói ở cửa viện.
La Trấn thay đổi sắc mặt, có chuyện gì không thể vào trong rồi mới nói sao?
Lớn tiếng ở cửa làm gì? Anh ta bị người ta đánh đập thành dáng vẻ như con gấu này, còn chưa đủ mất mặt à?