Ôn Trúc Khanh còn chưa nói xong, đã bị Cố Triều Lan hất một bát nước vào mặt.
“Vị đồng chí này, những lời cô nói thật sự làm cho người khác mắc ói, tôi không thể nào nghe nổi nữa.” Bát nước mà Cố Triều Lan hất chính là bát nước trà trước mặt Ôn Trúc Khanh, lá trà của nhà họ Chu không tồi, dùng để mời loại người này uống thì không đáng!
Ôn Trúc Khanh chưa bao giờ bị đối xử như thế, trên mặt dính toàn là lá trà, sợi tóc nhỏ nước, tức đến xanh cả mặt, cả người run rẩy, “Tôi có ý tốt, cũng đủ tôn trọng cô, nhưng cô cũng thật là quá đáng! Cô…Sao cô có thể không có giáo dưỡng như vậy chứ?”
Cố Triều Lan đập cái bàn mắng, “Cô có giáo dưỡng thì sao một hai lại phải chạy tới nhà tôi cướp đoạt con tôi cách trắng trợn như thế? Cô đang mơ đẹp gì thế? Các người không sinh con được liền đi cướp con nhà người ta! Cô đồ con gà bệnh này cũng thật là ác độc?”
Sắc mặt Ôn Trúc Khanh khó coi nói: “Tôi tên Ôn Trúc Khanh!” Không phải gà bệnh!
Cố Triều Lan tức giận nói: “Tôi không quan tâm cô là gà bệnh hay là rắn xanh! Tôi nói cho cô biết, loại lừa đảo như cô không phải tôi chưa từng thấy qua, nếu như có lần tiếp theo, thì cũng đừng trách tôi rút sạch máu của mấy người ác độc các cô!”
Ai cướp con của bà ấy! Thì bà ấy sẽ liều mạng với người đó!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT