Ôn Trúc Khanh điều chỉnh dáng ngồi, để cho bà ta có thể thoải mái nói chuyện, “Cô không cần lo lắng, tôi không tới để gây phiền phức cho cô.”
Sắc mặt Cố Triều Lan cực kì khó coi, không tới gây phiền phức cho bà ấy, là tới để chê bai bà ấy sao?
Vẻ mặt Ôn Trúc Khanh bình tĩnh giải thích cho bà ấy nghe: “Bốn mươi chín năm trước, chồng tôi là Tần Kiều Sanh mới sinh ra không lâu, đã bị kẻ thù trộm đi, mười sáu năm trước nhà họ Tần mới tìm được chồng của tôi, nhưng lại bị kẻ thù lúc trước tìm thấy trước một bước mà làm ông ấy chịu thương tổn, mất đi ký ức.
Cho đến gần đây, ông ấy mới nhớ lại một phần ký ức của mình, biết nhà của mình ở đâu, biết tên của mình là gì.”
Cố Triều Lan cảm thấy hoang đường, bà ấy chờ xem đối phương còn có thể nói ra chuyện gì càng buồn cười hơn.
Ôn Trúc Khanh thấy phản ứng của bà ấy như vậy thì hơi nhíu mày, người bình thường nghe được chồng mình còn sống, chẳng nhẽ không nên cảm thấy vui vẻ sao? Hay ít nhất cũng cảm thấy nghi ngờ một chút chứ? Chứ không phải đang chờ để chế giễu giống như bà ấy.
“Ông ấy đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, biết năm đó mình bị ném tới một sơn thôn tên là Thanh Sơn ở huyện Mai Lũng thành phố Vân Sơn. Khi đó được đặt tên là Tần Bách Xuyên, ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, hơn nữa còn ở chỗ này cưới vợ sinh con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT