Vẻ mặt Tần Kiều Sanh phiền muộn nói: “Cũng không phải lỗi của bà ấy, là do tôi có lỗi với mấy mẹ con bà ấy.”
Ôn Trúc Khanh lại nói: “Người ta căn bản không thừa nhận ông là chồng mình, bọn họ cảm thấy chúng ta là kẻ lừa gạt!”
Đáy mắt Tần Kiều Sanh sâu thẳm, hắn ta tự trách mình nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bà ấy không tin cũng là điều có thể hiểu được.”
Cả người Ôn Trúc Khanh đau ê ẩm, bà ta vốn đang nổi trận lôi đình nhưng lại nghe thấy chồng mình có ý bảo vệ đối phương thì lửa giận trong lòng lại vọt thẳng lên đầu, lời nói ra cũng không lựa lời:
“Bà ta còn chưa chịu soi mặt mình vào vũng nước tiểu mà xem, bản thân bà ta có cái gì đáng để người ta lừa gạt? Cả nhà đều ở trong nhà của con rể, ăn, uống, dùng của người ta, mất mặt biết bao! Bọn họ còn không thấy hổ thẹn!”
Tần Kiều Sanh nói: “Thế này cũng là lỗi của tôi, nếu không phải do tôi bị mất trí nhớ nhiều năm nay thì bọn họ đã không vất vả nhiều như thế. Bà đã nói chuyện phòng ốc với bọn họ chưa?”
Ôn Trúc Khanh chột dạ vì bà ta không hề nhắc đến chuyện này, bà ta chỉ muốn cho Cố Triều Lan một cái phòng nhỏ, để người ta ở trong nhà mình làm người giúp việc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT