Hai nhà cũng không dám kéo dài thời gian, đàm phán xong thì xem như hôm nay đề thân, chiểu nay Chu Hồng Kỳ sẽ lên huyện, rồi ở trong huyện một đêm, để sáng sớm ngày mai thuận tiện đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với La Trấn, chờ La Trấn hoàn toàn khỏe lại mới tổ chức tiệc cưới.

Chu Hồng Kỳ chậm chạp từ ngoài ruộng trở về.

Cuối cùng, ông nội La cũng gặp được cháu dâu chân chính, Chu Hồng Kỳ.

Người rất gầy, cũng không trắng, tóc ngắn ngang tai, mắt không lớn, mũi không thẳng... Dáng dấp không tính là xấu nhưng cũng không xinh đẹp, ít nhất không xinh đẹp bằng chị dâu của cô ta.

Nếu không gặp được cháu dâu tốt hơn thì Chu Hồng Kỳ như vậy cũng không tệ.

Nhưng không phải gặp hiểu lầm rồi sao?

Trong lòng ông nội La có cảm giác chênh lệch không nhỏ.

Anh trai Chu Hồng Kỳ là một người què mà có thể tìm được một cô gái tốt như chị dâu cô ta.

Lý Cầm còn chờ ông nội La tặng quà gặp mặt cho con gái bà ta.

Nhưng ông nội La không tặng quà gặp mặt Chu Hồng Kỳ, ông ấy chỉ nói vài câu rồi rời đi.

Sắc mặt Lý Cầm khó nhìn, thẹn quá hóa giận nói: “Lão già đào phân này có ý gì vậy? Con gái tôi còn không tốt bằng con nhà quê à?”

Chu Hồng Kỳ không hiểu ý, Lý Cầm giận chó đánh mèo nói: “Lúc nãy Tần Lâm giả mạo con để lừa mười đồng quà gặp mặt!”

Chu Hồng Kỳ lập tức hiểu được ý của mẹ cô ta, ông nội La Trấn cho Tần Lâm quà gặp mặt, lại không cho cô, đây không phải ông nội La Trấn xem trọng Tần Lâm, không xem trọng cô ta hay sao?

“Tần Lâm, chị...” Chu Hồng Kỳ còn chưa nói xong, Tần Lâm đã hất số nước trà ông nội La uống còn dư vào mặt cô ta.

“Đừng xem sự khoan dung của tôi là vốn liếng không biết xấu hổ của cô.” Tần Lâm nặng nề đặt chén trà lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Cầm, cô chính là hắt cho Lý Cầm xem, cũng nói cho bà ta nghe.

Chu Hồng Kỳ lau nước trà trên mặt, tức phát khóc, cô ta vẫn còn chưa kịp nói gì!

Lý Cầm hơi chột dạ, nhưng bà ta chiếm thân phận mẹ chồng, cho nên bà ta vẫn có chút tự tin, bà ta cũng không tin lần sau Tần Lâm dám trực tiếp hắt lên mặt bà ta.

Nếu Tần Lâm thật sự dám, bà ta sẽ tuyên truyền chuyện này trong thôn, nhà ai có loại con dâu này mà không bị xử lý thật tốt chứ?

Chu Chí Quốc trầm mặt nói: “Cha, chắc cha nên quả miệng của dì Lý cho tốt rồi đó.”

“Tần Lâm hiếu thuận hiểu chuyện, hiểu được tôn trọng trưởng bối, mới không trực tiếp hắt nước trà lên mặt dì Lý.”

“Lần sau miệng dì Lý còn nói hươu nói vượn, thì không thể trách bọn con bất hiếu được.”

Ánh mắt Tần Lâm sáng lên, trái tim cô đập thình thịch vì có chút ngạc nhiên vui mừng, cô không ngờ Chu Chí Quốc sẽ trực tiếp đứng về phía cô trong trường hợp này.

Cha Chu tức giận nói: “Con nói chuyện với cha như vậy à? Trong mắt con còn có trưởng bối hay không?”

Ánh mắt Chu Chí Quốc sâu thẳm nhìn ông ta, “Nếu hai người thật sự nhìn Tần Lâm không vừa mắt, chúng ta cứ phân gia đi, ông bà nội đi theo con.”

Cha Chu càng thêm tức giận, tức giận đến mức ông ta muốn chém chết người con trai này, “Con muốn phân gia? Ông bà nội con dạy con như vậy à?”

Chu Chí Quốc nhíu mày, không hài lòng nói: “Đây là suy nghĩ của con, không liên quan đến ông bà nội.”

Cha Chu phẫn nộ nói: “Con đi nói với bọn họ, nói với bọn họ rằng Chu Chí Quốc con vì một phụ nữ muốn phân gia với cha mẹ đi!”

Chu Chí Quốc thản nhiên nói: “Cha cho rằng ông bà nội sẽ không đồng ý sao?”

Cha Chu sửng sốt một chút, không biết ông ta nghĩ đến chuyện gì, nói giống như trào phúng: “Đúng vậy, bọn họ sẽ không không đồng ý.”

Cha Chu nhìn Chu Chí Quốc, trong mắt có sự tức giận và chán ghét, ánh mắt sắc bén như đao, “Bọn họ đương nhiên sẽ đồng ý, bọn họ vì tiền đồ của con, lúc trước thậm chí hy vọng cha phát báo đoạn tuyệt quan hệ với con mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play