Nhưng năm đó bọn họ đối xử với người ra nước ngoài du học như ông ta thế nào?
Chẳng qua ông ta chỉ muốn lấy quốc tịch nước ngoài, thì bọn họ liền dùng đoạn tuyệt quan hệ để ép ông ta về nước, nếu không thì ông ta cũng sẽ không gián đoạn việc học giữa chừng để về nước.
Nếu như lúc trước ông ta không có về nước, bây giờ ông ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này!
Sự ghen tỵ và chán ghét của cha Chu, giống như là một ngàn vạn lưỡi dao sắc lạnh như băng, đâm thẳng vào trái tim Chu Chí Quốc.
Bị cha ruột căm hận như vậy, có lẽ anh là người đầu tiên đúng không?
Lý Cầm lại hơi động lòng, nếu chỉ phân Chu Chí Quốc ra ngoài, chắc chắn bà ta không muốn.
Nhưng cùng phân gia với Chu Chí Quốc còn có ba tên phế vật không thể kiếm tiền chỉ biết ăn... Điều này khiến bà ta động lòng.
Nhưng mà, ngoài mặt Lý Tần, với tư cách là một người mẹ kế tốt trong lòng cha Chu, khuyên thì vẫn phải khuyên, “Cha mẹ còn sống không phân gia, con nói như vậy thì chẳng phải làm tổn thương trái tim của cha con hay sao?”
Chu Chí Quốc cũng không cảm thấy nói một lần là có thể phân gia, anh chỉ thể hiện thái độ của mình ra trước, để trong lòng bọn họ biết đến chuyện này.
Chu Hồng Kỳ dọn dẹp xong liền bị Lý Cầm đuổi lên huyện, bà ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Sau khi tan làm, chân trước Chu Chí Quốc đi vào trong núi thì chân sau Khỉ Gầy cũng đi theo vào.
Chu Chí Quốc giỏi quan sát môi trường, anh sẽ dựa vào phân và dấu chân của con mồi để kết luận tình huống của con mồi xung quanh.
Khi đặt bẫy, anh đều suy nghĩ toàn diện, vì vậy anh thường có nhiều con mồi nhất trong bẫy của mình.
Lần này cũng không ngoại lệ, Khỉ Gầy đào bẫy lên đều là trống không, nhưng bên trong mấy cái bẫy của Chu Chí Quốc, có ba cái trống không, nhưng hai trong ba cái bẫy còn lại đều có heo rừng, còn có một cái bẫy chứa gà rừng.
“Anh Chu! Lần này may mắn thật đó! Chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha!” Khỉ Gầy vui vẻ xoay quanh, cười thành tiếng gà kêu.
Sắc mặt Chu Chí Quốc bình tĩnh, “Đợi đến đêm khuya, cậu gọi người mang ra ngoài rồi kéo thẳng đến chợ đen.”
Khỉ Gầy gật đầu lia lịa, “Anh Chu, anh mang con gà rừng này về ăn trước đi.”
Chu Chí Quốc không từ chối, mang gà rừng về hầm canh, bồi bổ sức khỏe cho ông bà nội và vợ mình.
Lý Cầm không nấu bữa tối, trên bàn chỉ có vài dĩa dưa muối và củ cải khô.
Nguyên chủ không cần nấu cơm ở nhà họ Chu, mà Lý Cầm lại khóa rất nhiều thứ trong tủ bếp.
Tần Lâm nấu vài món trong bếp, cô dùng muối và gia vị ở chợ nông sản, còn Lý Cầm thì đừng nói dầu, ngay cả muối bà ta cũng khóa lại rồi.
Trước bữa cơm tối không lâu, Tần Lâm ăn gà nướng và bánh phu thê, thêm hai cái bánh bao trắng thơm ngào ngạt trong nhà vệ sinh rồi, cho nên bữa tối cô chỉ ăn nửa chén cháo rau dại đã no bụng.
Nhưng mà, Tần Lâm nhìn về phía Chu Chí Quốc, anh cường tráng cao lớn, mấy món chính đầy nước này, chắc chắn anh ăn không đủ no đúng không?
Nghĩ đến ánh mắt cha Chu nhìn Chu Chí Quốc vào buổi chiều thì trong lòng cô còn hơi đau lòng.
Trong sách, cha Chu đã cố ý đánh gãy chân Chu Chí Quốc, chính là để phân biệt hai anh em Chu Chí An và Chu Chí Quốc, thậm chí khiến Chu Chí Quốc vĩnh viễn trở thành Chu Chí An.
Cha Chu không cho Chu Chí Quốc có bất cứ cơ hội nào để hối hận!
“Ăn đi!” Chu Chí Quốc chia một nửa cháo rau dại trong bát cho Tần Lâm.
Cháo rau dại trong nồi hết rồi, Tần Lâm ăn chậm nên anh sợ cô chưa ăn no.
Tần Lâm cảm động thì cảm động, nhưng cô không muốn ăn phần cháo còn lại của anh, tình cảm của hai người bọn họ còn chưa đến mức đó.
“Anh ăn đi, em không đói bụng.” Tần Lâm trả cháo rau dại lại.
Chu Chí Quốc cho rằng cô đau lòng sợ anh làm việc ăn không đủ no, ánh mắt nhìn Tần Lâm càng nhiều tình cảm hơn.