Trong đầu Chu Chí Quốc vang lên một tiếng ‘ầm’, cảm xúc mềm mại, ướt át này khiến anh nổi lên khoái cảm.

Giờ phút này, Chu Chí Quốc chưa từng thay đổi sắc mặt kể cả khi nằm trong tay kẻ thù nhưng đã bị Tần Lâm đánh bại. Cô khiến anh không muốn rời khỏi đây, anh chỉ muốn sa đọa như thế này.

“Anh Chu, anh chảy máu mũi rồi.” Tần Lâm phát hiện thấy không ổn. Cô đùa quá mức rồi.

Chu Chí Quốc sờ lên lỗ mũi đã chảy máu, anh tỏ vẻ bình tĩnh: “Hơi nóng, anh đi ra ngoài xử lý.”

Gương mặt Tần Lâm hiện vẻ lo lắng: “Anh có muốn em giúp không?”

Chu Chí Quốc không quay đầu lại: “Không cần, anh tự xử lý được… Anh cũng lập tức ra đồng đây.”

Nhìn theo bóng lưng Chu Chí Quốc, làm sao Tần Lâm lại có cảm giác anh đang chạy trối chết thế nhỉ?

Tần Lâm cong môi, ánh mắt thư thái, tinh thần thoải mái, giống như cô vừa mới hút dương khí nên mặt mày trở nên hồng hào.

“Tiểu Quang, có phải ta nên sinh vài đứa bé cho anh ấy rồi không?”

Ngộ nhỡ đến sau này không còn vầng sáng may mắn nữa, cô cũng không tin Chu Chí Quốc nhìn thấy mấy củ cải ngồi ở đầu giường mà còn dám phản bội cô.

[Ký chủ, đứa nhỏ vẫn phải do cô sinh.]

Tần Lâm là cô nhi, sâu trong lòng mình thì cô vẫn hy vọng có một người thân cùng máu mủ với mình.

Chẳng qua trước khi xuyên sách, lúc còn đi học, cô đã phải vừa học vừa làm việc kiếm tiền đóng học phí, tiền sinh hoạt.

Đến tuổi yêu đương thì cô phải phấn đấu cho sự nghiệp, cô muốn kiếm tiền, cô muốn mua một ngôi nhà cho riêng mình.

Chờ đến khi cô có được tất cả rồi, kể cả phạm vi trong mối quan hệ của cô cũng đã mở rộng.

Thế nhưng cô lại không tìm thấy cảm giác yêu đương kia.

Trước mặt mọi người, cô cũng được xem là người có chút thành tựu, bình thường vẫn phải bày ra điệu bộ cần có.

Trước mặt mọi người, cô là ngự tỷ*, một người phụ nữ mạnh mẽ.

*Ngự tỷ: Từ ngữ mạng, miêu tả người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách độc lập, trong nóng ngoài lạnh, biết chăm sóc mọi người, đặc biệt là thành công trong công việc lẫn cuộc sống.

Sau lưng mọi người, cô thường xuyên lướt web, lướt rất nhiều web.

Có một lần ngẫu nhiên chơi game lại bị người ta hiểu lầm là một cô gái mười tám tuổi.

Từ đó cô trở thành kẻ tái phạm.

Cô giả vờ mình là cô gái mười tám tuổi và yêu đương với mấy người bạn trên mạng mà chưa từng nhìn thấy mặt nhau.

Tình yêu của họ rất ngọt ngào.

Điều cô muốn cũng chính là sự ngọt ngào, thuần khiết, không trộn lẫn tiền tài, gia đình và tình yêu đích thực gì đó.

Có lẽ vào thời đi học, cô từng hâm mộ tình yêu của các đàn chị, đàn em nên sau khi phương diện tài chính đã được thoải mái rồi thì cô cũng muốn nếm trải cảm giác tình yêu lúc đó.

Con người thực tế của cô khác biệt với cô khi yêu đương trên mạng.

Vì trên mạng, không ai biết đến cô cả, cô cho phép mình tự do mơ mộng ở tuổi mười tám.

Mà cô trong thực tế đã trải qua rất nhiều việc, cô giống như một đóa hoa chưa bao giờ nở rộ, hết mùa thì cũng phải tàn.

Mà cô ở hiện tại đã có cảm giác giống như khi cô yêu đương trên mạng.

Chu Chí Quốc ra đồng, trong thoáng chốc, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Anh Chu, hôm nay anh đã về nhà một lúc, sau đó lại trở về thêm một lúc. Anh sa đọa rồi.” Khỉ Gầy lại gần, trêu chọc Chu Chí Quốc.

Chu Chí Quốc nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đúng là anh hơi sa đọa rồi.

“Chiều nay, cậu xin phép nghỉ để lên trấn…” Chu Chí Quốc thấp giọng nói.

Khỉ Gầy khiếp sợ, trừng to mắt nói: “… Cô ta… Sao cô ta có thể như vậy? Tần Lâm là chị dâu cô ta, anh là anh trai cô ta, sao cô ta có thể hại Tần Lâm như thế? Làm vậy thì cô ta được lợi gì?”

Khỉ Gầy cắn răng nói: “Trước đây đúng là ông đây có mắt như mù.”

Anh ấy không ngờ họ đều là anh em một nhà nhưng lại khác biệt lớn như vậy.

Chu Chí Quốc vỗ vai anh ấy, xem như âm thầm an ủi.

So với Chu Hồng Kỳ, tuy thanh danh của Tần Lâm đã hỏng bét nhưng cô là phòng tuyến cuối cùng anh muốn bảo vệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play