Mà Chu Hồng Kỳ kia, nhìn qua có thể thấy rất trung thực, chịu khó nhưng lại bí mật làm ra tất cả những chuyện xấu xa đó, đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
So sánh như vậy, ấn tượng của Chu Chí Quốc về Tần Lâm lại tăng lên.
Tần Lâm: Cảm ơn cô em chồng Hồng Kỳ nhé!
Không bao lâu sau, Khỉ Gầy tìm lý do xin nghỉ.
Cơm trưa hôm nay là Chu Hồng Kỳ ở trong nhà làm, vì chuyện xấu của cô ta đã bị đưa ra ngoài, người ta làm việc ở ngoài đồng xầm xì bàn tán về cô ta quá nhiều, Chu Hồng Kỳ căn bản không chịu đựng được nên chỉ có thể ở trong nhà.
Người nhà họ Chu ngồi vào bàn, ngoại trừ Tần Lâm và Chu Chí Quốc, mặt mày của từng người ở đây như bị xệ xuống, giống như ai đó thiếu bọn họ một số tiền khổng lồ vậy.
Trên bàn có rau xanh xào, ớt xào, dưa muối, củ cải khô, món chính là cháo khoai lang và bánh bột ngô.
Đồ ăn trên bàn đều giống như được nấu với nước mà không hề có chất béo gì.
Sáng nay, Tần Lâm đã được ăn món kho, lúc này cũng thích hợp để ăn thanh đạm hơn.
Trên bàn cơm, Tần Lâm ăn rất ngon lành.
Ánh mắt Chu Hồng Kỳ nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, bình thường nếu đồ ăn không có chất béo thì mặt mũi Tần Lâm đã kéo dài xuống.
Bây giờ cũng là đồ ăn như như luộc với nước, cháo, bánh bột ngô nhưng Tần Lâm lại có thể ăn ngon lành như vậy.
Rõ ràng bởi vì Tần Lâm thấy cô ta không may nên mới cười trên nỗi đau của người khác, vì vậy mới có khẩu vị tốt như thế.
Lý Cầm gõ tay cô ta, mặt mày lạnh lùng nói: “Ăn cơm của con đi!”
Chu Hồng Kỳ bị đánh đau, nước mắt bắt đầu dâng đầy trong hốc mắt.
“Khóc cái gì mà khóc? Con còn có mặt mũi mà khóc hả? Cái tốt không học, lại học theo mấy thứ hư hỏng kia! Bây giờ thì hay rồi, mất mặt chưa? Tôi xui xẻo tám đời mới trở thành người một nhà với các người.”
Lý Cầm không dám công khai chỉ đích danh Tần Lâm, bà ta chỉ có thể chỉ cây dâu mắng cây hòe cho thỏa mãn cái miệng mình.
Trong lòng Chu Hồng Kỳ căm hận đến mức nhỏ máu nhưng lại không biết cãi lại thế nào nên chỉ có thể tỏ ra đáng thương.
Lý Cầm đen mặt hỏi: “Hoàn cảnh La Trấn kia thế nào? Nói cậu ta mau chóng đến nhà cầu hôn, đừng để đến lúc đó lại bị người ta báo cáo rồi thì các người cũng không được lợi gì đâu.”
Sắc mặt Chu Hồng Kỳ tái nhợt.
Lý Cầm nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của cô ta thì tức giận, đánh đôi đũa lên đầu cô ta: “Mẹ đang hỏi con đó, con câm rồi sao? Bị may miệng lại rồi à?”
Chu Hồng Kỳ ôm đầu mình, đau đớn khóc lên: “Anh ta là người trong huyện…”
Cho dù bây giờ Lý Cầm rất chán nản, nghe thấy người ta là người ở trong huyện cũng không quá vui mừng mà chỉ không quá thất vọng mà thôi: “Cha mẹ cậu ta làm gì? Trong nhà còn có người nào không?”
Vẻ mặt Chu Hồng Kỳ rất do dự, cô ta ê a cả ngày mà chưa nói được chữ nào.
Con ngươi Tần Lâm đảo một vòng, cô sảng khoái nói: “La Trấn từng nói cha anh ta làm quan chức ở trong huyện, mẹ làm trong hội phụ nữ, anh trai đi bộ đội, chị gái làm huyện trưởng.”
Vừa rồi mặt mũi Chu Hồng Tinh còn chảy xệ nhưng lúc này đã tươi tỉnh ngay.
Đến cha Chu cũng phải nhìn về phía Chu Hồng Kỳ.
Sắc mặt Chu Hồng Kỳ đỏ bừng, cô ta cắn răng nói: “Chị đừng nói bậy!”
Tần Lâm bĩu môi: “Nhưng tôi không nói bậy, đây đều là những gì anh ta nói với tôi.”
Lý Cầm không tin Tần Lâm nhưng bà ta hy vọng lời Tần Lâm nói chính là sự thật: “Hồng Kỳ, cô ta nói có thật không?”
Trong lòng Chu Hồng Kỳ vừa lo sợ vừa bất an, đối diện với ánh mắt trông chờ của cha mẹ và em gái mình, dường như cô ta không thể thở nổi.
Mà cảm giác khó chịu này đều do Tần Lâm lắm mồm mà ra.
“Không phải.” Dưới ánh mắt nóng rực của người nhà mình, Chu Hồng Kỳ chật vật phủ nhận.
Trong thoáng chốc, sắc mặt Chu Hồng Tinh lại bí xị trở lại.
Sắc mặt cha Chu càng đen hơn vừa rồi.