Ngoài đồng, dáng người cao lớn cõng bóng dáng nhỏ bé bước từng bước, mặc dù bước không nhanh nhưng rất vững vàng.

Lúc họ đi ngang qua đất của nhà Viên Hiểu Lệ, Viên Hiểu Lệ nhìn thấy mà ghen tức đến mức hai mắt đỏ ngầu: “Tần Lâm, cô biết rõ anh Chu đi đứng không tốt, cô còn để anh ấy cõng cô, cô có còn là người không?”

Tần Lâm nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt khiêu khích Viên Hiểu Lệ, giọng nói cũng kiêu ngạo: “Chồng tôi đi đứng không tiện thì thế nào? Mỗi ngày anh ấy đều có thể lấy được mười công điểm, việc mà những người đàn ông khác có thể làm được thì anh ấy cũng có thể làm được, kể cả việc đàn ông khác không làm được nhưng anh ấy vẫn làm được.”

Viên Hiểu Lệ bị ánh mắt khiêu khích của Tần Lâm kích thích, trong lòng cô ta vốn dĩ đã ghen tị, lúc này lại càng nói mà không lựa lời: “Chân cô không bị què, cô lại để một người què cõng mình, cô có lương tâm không? Cô có biết xấu hổ không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Viên Hiểu Lệ cũng tái nhợt, cô ta lập tức cố gắng giải thích với Chu Chí Quốc: “Anh Chu, em… Không em cố ý nói anh què.”

Đôi mắt sắc của Chu Chí Quốc đen kịt: “Vợ của tôi, tôi tình nguyện cõng cô ấy, liên quan gì đến cô?”

Viên Hiểu Lệ bị nói thì sắc mặt đã đỏ bừng, vô cùng khó coi.

Chị dâu của Viên Hiểu Lệ vội vàng chạy đến, gương mặt lạnh lùng kéo cô ta đổi vị trí.

Tần Lâm ghé vào tai Chu Chí Quốc nói: “Anh có cảm thấy em đang bắt nạt anh không?”

Chu Chí Quốc không hề cảm thấy cô có thể bắt nạt được anh: “Không có.”

Nụ cười trên mặt Tần Lâm rạng rỡ hơn, cô lặng lẽ hôn lên gáy anh một cái.

Trái tim Chu Chí Quốc nhảy lên, anh cảm thấy sau gáy mình đã nóng bừng, cảm giác tê dại dần dần lan ra khắp cơ thể đến tận đáy lòng.

“Đừng lộn xộn!” Giọng nói của Chu Chí Quốc hơi khàn, cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

“Em không lộn xộn.” Tần Lâm ghé vào tai anh thổi một hơi, lại hôn anh một cái.

Cô giày vò Chu Chí Quốc không thể làm gì được, lúc cõng cô về đến nhà thì gương mặt anh đã đỏ bừng, trên đầu đổ đầy mồ hôi.

Vào sân nhà mình, Tần Lâm nhảy xuống khỏi lưng anh, nhìn thấy dáng vẻ Chu Chí Quốc chật vật thế này khiến cô vui vẻ nở nụ cười.

Tiếng cười ngân nga như tiếng chuông, còn êm tai hơn khúc nhạc và có thể đánh động đến trái tim cứng rắn của Chu Chí Quốc.

Chu Chí Quốc bước lên hai ba bước, ôm ngang người Tần Lâm đi thẳng về phòng.

Tần Lâm cũng không sợ, dù gấp nhưng cô vẫn ung dung nở nụ cười nhìn anh.

Vừa vào phòng mình, Chu Chí Quốc đã bắt đầu mạnh mẽ hôn cô.

Đầu tiên là miệng của cô, sau đó là gương mặt cô, đến mắt, sau cùng là bên trong đôi môi đỏ.

Tần Lâm ôm anh, đuôi mắt phiếm hồng, ướt át cực kỳ mê người, cơ thể run rẩy, ửng hồng.

Chu Chí Quốc đặt người lên giường, một tay kìm chặt tay cô, một tay khác sờ gương mặt Tần Lâm, trong đôi mắt đen nhánh là ngọn lửa nóng bỏng.

Lại là tình trạng mất khống chế này, Chu Chí Quốc phải vất vả lắm mới kìm nén được lửa nóng trong người mình, anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.

Làn da cô mềm mịn mà không thô ráp như da anh.

Gương mặt cô ửng hồng như vừa uống rượu, khiến anh có thể ngửi thấy mùi rượu.

Đôi môi cô như được ngâm trong rượu anh đào khiến anh say.

Ánh mắt cô sáng long lanh như ngôi sao trên bầu trời đêm để anh tìm ra phương hướng.

Ngón tay thô ráp của Chu Chí Quốc vuốt ve bờ môi mềm mại của cô, hơi thở anh nặng nề, mồ hôi trên trán anh lăn xuống hầu kết.

Tần Lâm mở hai mắt, đôi con ngươi ướt át đầy tình ý, sóng nước lưu chuyển, chỉ cần ánh mắt này là có thể lập tức hút được hồn người đàn ông.

Trong lòng Chu Chí Quốc căng thẳng, đôi mắt đen nặng nề ẩn chứa ánh lửa cháy hừng hực đang thiêu đốt bên trong.

“Anh Chu…” Tần Lâm ngậm ngón tay anh, ánh mắt dõi theo Chu Chí Quốc đã động tình, đột nhiên tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play