Tần Lâm lấy bình nước màu xanh quân đội ra, giọng nói giòn tan: “Tiểu Chu Chu, anh đừng nóng giận, sở dĩ có hạng mẹ kế và em gái như thế cũng không phải lỗi của anh, đều do cha anh sai cả, anh mau uống chút nước hạ hỏa đi!”
Khỉ Gầy không nhịn được ‘phụt’ cười một tiếng.
Tiểu Chu Chu?
Thế mà Tần Lâm lại gọi anh Chu là Tiểu Chu Chu?
Ông đây buồn cười sắp chết rồi.
Tai Chu Chí Quốc phiếm hồng, anh phun một chữ về phía Khỉ Gầy: “Cút!”
Khỉ Gầy hoảng sợ lập tức rời đi nhưng đất anh ấy được phân nằm ngay bên cạnh nên cũng không thể đi xa.
Thỉnh thoảng Chu Chí Quốc lại nghe thấy tiếng Khỉ Gầy nhịn cười không được mà phát ra tiếng như đánh rắm.
Tần Lâm nhìn thấy tai Chu Chí Quốc đã phiếm hồng, cô còn cố ý để giọng nói mình mềm mại, õng ẹo gọi: “Tiểu Chu Chu…”
“Đừng gọi anh như vậy!” Chu Chí Quốc ngượng ngùng cắt ngang lời cô.
“Không muốn, em muốn gọi anh như vậy.” Tần Lâm kiên trì từ chối anh.
“Anh đã hai mươi sáu.” Chu Chí Quốc nhắc nhở cô, gọi như vậy không thích hợp lắm, để người ta nghe thấy lại chế giễu.
“Hai mươi sáu thì thế nào? Nếu vừa rồi em không đến, chẳng phải anh sẽ bị người ta bắt nạt sao? Tần Lâm không vui nói.
Dứt lời, Tần Lâm còn cố ý cất cao giọng nói: “Tiểu Chu Chu, anh có mệt không?”
Rất nhanh sau đó họ đã nghe thấy tiếng Khỉ Gầy cười ha ha vang đến.
Tần Lâm không những không cảm thấy mất mặt mà trái lại còn đắc ý: “Sau này nếu anh còn đứng yên cho người ta bắt nạt mà không phản kháng thì em sẽ gọi anh là Tiểu Chu Chu ngay trước mặt mọi người, để xem anh có mất mặt không?”
Trong lòng Chu Chí Quốc như có một dòng nước ấm mới chảy qua, anh không đành lòng trách cô khiến anh mất mặt, cũng không nói cho cô biết thân phận này của anh không thích hợp ra mặt trước mọi người.
Tần Lâm kề sát tai anh nói: “Tiểu Chu Chu, em có cách giúp anh tẩy trắng thân phận này nhưng anh phải nhanh chóng nghĩ cách phân nhà.”
Đồng tử Chu Chí Quốc hơi co lại,
Sau khi nói xong, Tần Lâm còn thuận thế, cố ý cọ xát tai anh.
Trong nháy mắt, cơ thể Chu Chí Quốc cứng đờ, nếu không phải anh phản ứng nhanh, kịp thời khống chế hai tay thì Tần Lâm đã bị anh đẩy ra rồi.
Chu Chí Quốc cảm thấy ngọt ngào trong lòng nhưng anh vẫn hắng giọng nhắc nhở cô một câu: “Đang ở trước mặt mọi người, làm như vậy sẽ bị phê bình.”
“Buổi tối… Tối về, tùy em hôn.” Chu Chí Quốc sợ cô không vui nên nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Tần Lâm kéo lấy tay anh, gương mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng cao, trong mắt như có sóng nước, đầy tình ý, khiến người ta vừa nhìn thấy đã bị đắm chìm vào đó.
Chu Chí Quốc thất bại vuốt mặt mình: “Để anh đưa em về.”
Gương mặt Tần Lâm đã đỏ ửng, đôi mắt long lanh, giọng nói dịu dàng yêu cầu: “Anh cõng em về, như vậy họ mới không cảm thấy tình cảm vợ chồng chúng ta không tốt.”
Vẻ mặt Chu Chí Quốc vẫn bình tĩnh: “Anh đi đứng không tiện.”
“Tiểu Chu Chu, anh không thành thật rồi. Hôm qua, ai đã vác em từ nhà ga về nhà?” Bây giờ nhớ lại, Tần Lâm vẫn còn thấy sợ hãi, ở phương diện thể lực và sức chịu đựng của trùm phản diện, cô không xứng đáng nghi ngờ.
Vẻ lo lắng trong mắt Chu Chí Quốc đã tan biến, lúc này cũng hiện ý cười, anh ngồi xổm xuống: “Lên đi!”
Tần Lâm chỉ vào tấm lưng dày khỏe mạnh của anh.
Chu Chí Quốc quay đầu nhìn cô.
“Vậy thì vất vả cho anh Chu rồi.” Tần Lâm cười híp mắt nói.
Chu Chí Quốc ‘ừ’ một tiếng mà không thể nghe thấy.
Tần Lâm không khách sáo dựa vào lưng anh.
Sau lưng cảm nhận sự cảm mềm mại tựa vào, trong nháy mắt cả người Chu Chí Quốc căng cứng. Anh hắng giọng nói với Khỉ Gầy ở bên kia: “Chị dâu cậu bị đau chân, tôi đưa cô ấy về nhà.”
Khỉ Gầy không cười nổi, anh ấy chỉ cảm thấy hơi ê răng.
Khỉ Gầy vẫn luôn liếc trộm về phía họ nhưng anh ấy chưa từng phát hiện Tần Lâm đã bị đau chân từ bao giờ.
Vừa đưa nước.
Còn bảo vệ chồng.
Còn gọi Tiểu Chu Chu.
Còn tình chàng ý thiếp.
Còn cõng về nhà…
Cưới vợ rồi đúng là không tầm thường.