Chu Chí Quốc khẽ ho mấy tiếng, đỏ mặt trừng mắt nhìn Tần Lâm, nhắc cô không biết chừng mực, cái gì cũng nói ra ngoài.

Tần Lâm vội vàng che miệng lại, chỉ để lộ ra đôi mắt ngân ngấn nước, đẹp đến mức khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.

Cổ họng Chu Chí Quốc khô khốc, cưỡng chế bản thân phải rời mắt nhìn về phía Chu Hồng Kỳ.

Trong mắt Chu Chí Quốc hiện lên vẻ chán ghét, anh vẫn luôn cho rằng Chu Hồng Kỳ và Chu Hồng Tinh là hai loại người khác nhau.

Cho nên những đồ ngon mà anh muốn đưa cho ông nội bà nội đều nhờ cô ta đưa cho ông bà.

Nhưng hôm nay, Chu Hồng Kỳ đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng của anh về cô ta, phá hủy niềm tin của anh đối với cô ta.

“Em tốt nhất nên tự nói chuyện này với ba và mọi người đi.” Chu Chí Quốc đưa ra phán quyết cuối cùng.

Chu Hồng Kỳ muốn nói chuyện, muốn cãi rằng trong thôn không có ai nhìn thấy, nhưng lời đến bên môi lại nghẹn lại, không nói ra được chữ nào.

Có lẽ người ở trong thôn đã nhận ra từ lâu, chỉ nói sau lưng cô ta chứ không hề nói đến trước mặt cô ta?

Chu Hồng Kỳ tuyệt vọng đứng dậy, rời đi giống như một người không có hồn phách.

Lúc này Tần Lâm mới nói: “Anh về nhà lấy gì vậy?”

“Em đợi anh một chút.” Chu Chí Quốc lại đi ra ngoài, năm phút sau, anh xách theo đồ vật trở lại.

Đó là một túi gạo và một miếng thịt.

Với tài sản hiện tại của Tần Lâm, tất nhiên cô sẽ không để mắt đến những thứ này.

Nhưng nếu như là đồ mà người đàn ông của mình mang về mà người phụ nữ tỏ ra không hề để ý, thì lần sau người đàn ông chưa chắc sẽ mang về nữa.

“Gạo? Con có cả thịt!” Tần Lâm vui vẻ nhảy dựng lên, ôm lấy cổ Chu Chí Quốc, hôn mạnh lên mặt anh một cái.

“Anh Chu!” Lâu lắm rồi em chưa được ăn cơm, cũng lâu lắm rồi chưa được ăn……thịt lợn!” Tần Lâm vui vẻ cười nói.

Cho dù ai nhìn thấy cũng biết cô thích và hài lòng về những thứ mà Chu Chí Quốc mang về đến mức nào.

Tần Lâm cười tươi như vậy, khiến trong lòng Chu Chí Quốc có một loại cảm giác thành tựu.

Chu Chí Quốc dịu dàng nói: “Em tự mang vào trong phòng đi, bao giờ nấu thì mang cho ông nội bà nội một ít.”

Ngoài việc đỏ bừng mặt và không dám nhìn vào mắt Tần Lâm ra thì Chu Chí Quốc khá bình tĩnh.

Tần Lâm nhanh chóng xách đồ vào trong phòng, đây là đồ mà người đàn ông của cô mang về cho cô ăn!

Chu Chí Quốc có lẽ phải rời đi ngay, nhưng anh lại vẫn chậm chạp đi theo sau cô, dựa người vào cửa nhìn cô cẩn thận giấu đồ ăn vào sâu trong tủ bếp, trong ánh mắt hiện lên sự luôn chiều mà bản thân anh cũng không hề hay biết.

Anh nghĩ……có lẽ anh thực sự đã bỏ qua rất nhiều điều.

Sau khi Tần Lâm cất gạo xong, trong tay còn có một cân thịt, ngẩng đầu nói: “Nếu như có thể tách ra ở riêng thì tốt rồi, nếu như tách ra ở riêng thì chúng ta có thể chăm sóc thật tốt cho ông nội bà nội!”

Chu Chí Quốc nhìn thấy cô như lẽ đương nhiên đem ông nội bà nội đến ở cùng với họ, trong lòng cảm thấy như bị thiêu đốt, giống như một quả cầu lửa, đốt thẳng vào trong lòng anh.

“Anh sẽ nghĩ cách.” Sau khi Chu Chí Quốc nghi ngờ Chu Hồng Kỳ, anh cũng không còn tin Chu Hồng Kỳ có thể thay anh chăm sóc tốt cho ông nội bà nội nữa.

Bọn họ sợ ông nội Chu và bà nội Chu nhận ra Chu Chí Quốc, cho nên nghiêm cấm Chu Chí Quốc không được đi thăm hai ông bà, như vậy bọn họ cũng không thể giấu giếm việc bắt anh xuất ngũ nữa, đến lúc đó nếu như hai ông bà bị kích động, xảy ra hậu quả gì đều là lỗi của Chu Chí Quốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play