Kiều Đình Đình mặc áo sơ mi màu trắng, cổ tròn, có hình hoa nhỏ li ti, trước ngực mang huy hiệu thủ trưởng, mang túi chéo bằng vải bạt màu xanh lá mạ, chân đi giày cũng màu xanh lá mạ.

Ở nông thôn, Kiểu Đình Đình ăn mặc thế này có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất thôn.

Cô ta đi thẳng đến, không ít các cô gái mới lớn cũng âm thầm hâm mộ nhìn theo cô ta.

Kiều Đình Đình đã quá quen thuộc với những ánh mắt thế này, vẻ mặt cô ta thản nhiên hơn.

“Anh Chu!” Kiều Đình Đình gọi một tiếng rất trong trẻo.

Lông mày Chu Chí Quốc nhăn lại, lúc này anh mới nhớ bình thường Kiều Đình Đình cũng gọi anh như thế.

“Chuyện gì?” Chu Chí Quốc đè nén sự khó chịu, anh quay đầu hỏi một câu.

Kiều Đình Đình nắm chặt dây túi trước ngực mình: “Cha em bảo em đến nói với anh một việc.”

Chu Chí Quốc đi đến bờ ruộng hỏi: “Thôn trưởng bảo cô nói gì với tôi?”

Kiều Đình Đình cắn môi: “Anh đi theo em đi!”

Chu Chí Quốc nhíu mày: “Cô nói thẳng đi!”

Kiều Đình Đình nhìn thoáng qua xung quanh thấy Khỉ Gầy đứng cách đó không xa, còn những người khác thì cách khá xa: “Anh Chu…”

Chu Chí Quốc cắt ngang lời cô ta: “Sau này, phiền cô gọi tôi là đồng chí Chu.”

Kiều Đình Đình giống như bị tổn thương: “Vì sao?”

Chu Chí Quốc: “Không tiện.”

Kiều Đình Đình tiếp tục hỏi: “Vì sao không tiện? Em lại không để ý.”

Ánh mắt Chu Chí Quốc nhìn cô ta rất kỳ lạ: “Tôi để ý.”

Trong lòng Kiều Đình Đình vô cùng khó chịu: “Vậy em gọi anh là anh hai Chu được không?”

Kiểu Đình Đình nhớ rõ Chu Chí Quốc là lão nhị nhà họ Chu.

“Không được. Phiền cô gọi tôi là đồng chí Chu.” Chu Chí Quốc không kiên nhẫn nói.

Kiều Đình Đình không muốn, cô ta uất ức nói: “Vậy em cũng gọi anh là anh Chu giống Khỉ Gầy, được không?”

Chu Chí Quốc phục cô ta rồi, một tiếng xưng hô cũng tính toán chi li cho đến tận bây giờ: “Đồng chí Kiều, rốt cuộc cha cô bảo cô nói gì với tôi?”

Kiều Đình Đình thấy vẻ mặt anh không còn kiên nhẫn nữa thì trong lòng càng uất ức hơn: “Không phải cha em bảo mà là em có lời muốn nói với anh.”

Chu Chí Quốc nhíu mày nhìn cô ta, anh không hiểu cô ta và mình có gì cần nói.

“Tần Lâm không phải cô gái tốt, anh đừng sống với cô ta nữa, hai người ly hôn đi!” Kiều Đình Đình lấy hết can đảm nói một hơi.

Sắc mặt Chu Chí Quốc trầm xuống: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô.”

Kiều Đình Đình thấy Chu Chí Quốc muốn xoay người rời đi thì vội bắt lấy cổ tay anh: “Cô ta luôn lượn lờ trước mặt các nam thanh niên trí thức… Em tận mắt nhìn thấy cô ta thế này thế kia, cô ta hoàn toàn không xứng với anh.”

Chu Chí Quốc hất tay cô ta ra, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung ác, cảnh cáo cô ta: “Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đã bẻ gãy một cánh tay của cô rồi.”

Kiều Đình Đình vừa khiếp sợ vừa uất ức nhìn theo Chu Chí Quốc rời đi mà không quay đầu lại, nước mắt cô ta cũng sắp rơi xuống.

Sao anh lại ngốc như vậy?

Cô ta cũng vì tốt cho anh.

Bọn họ ly hôn rồi thì cô ta mới… Mới có thể gả cho anh.

Chu Chí Quốc quay lại, tiếp tục làm việc, Khỉ Gầy đến gần, nháy mắt ra hiệu: “Anh Chu, có phải Kiều Đình Đình đối với anh…”

Vẻ mặt Chu Chí Quốc rất thờ ơ: “Nếu cậu muốn bị sáu người anh trai của cô ta đánh cho một trận thì tiếp tục nói đi!”

Khỉ Gầy ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Bên này, Kiều Đình Đình tìm Chu Chí Quốc, bên kia, Chu Hồng Kỳ trốn về nhà tìm Tần Lâm.

Tần Lâm mới vừa gội đầu và bước ra khỏi nhà vệ sinh cá nhân, lúc này cô đang phơi nắng trong sân, trong đầu nghĩ đến việc dùng điểm tích lũy đổi lấy một số vật có tác dụng.

Chu Hồng Kỳ làm việc ngoài đồng mệt muốn chết, bây giờ lại nhìn thấy Tần Lâm ở nhà thoải mái nằm phơi nắng thế kia.

Sau khi so sánh, lòng ghen ghét trong người Chu Hồng Kỳ phừng phực như bị lửa đốt.

Hạng người vừa lười vừa ngu xuẩn thế này lại được sống tốt hơn cô ta, có còn đạo lý không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play