Nhờ vào sự nhắc nhở của Tiểu Quang, Tần Lâm hô một tiếng ‘ngừng’.
[Chúc mừng ký chủ đã rút trúng ‘mượn bụng sinh con’.]
“?” Sắc mặt của Tần Lâm rất kỳ lạ. Chơi lớn vậy sao?
[Sau này, khi ký chủ mang thai, từ khi mang thai cho đến lúc sinh con thì chồng của ký chủ sẽ thay thế.]
Tần Lâm trợn trừng hai mắt, cô giật mình hỏi: “Đứa nhỏ sẽ được sinh ra từ trong bụng anh ấy à?”
[Ký chủ… Chồng của ký chủ chỉ là người gánh chịu tất cả những phản ứng sau khi cô mang thai mà không phải thật sự sinh đứa nhỏ ra từ bụng anh ta.]
Tần Lâm thất vọng: “Vậy làm gì lại gọi ‘mượn bụng sinh con’?”
[Ký chủ, cô có thể xem tên bọn tôi đặt là vô dụng đi!]
Tần Lâm: “Tiểu Quang, mi xóa bỏ ba chữ ‘có thể xem’ đi!”
[…]
Tần Lâm kiểm tra giá trị của ‘mượn bụng sinh con’ này tốn bao nhiêu điểm tích lũy, chờ đến khi tra ra là tám mươi vạn điểm tích lũy thì nụ cười trên mặt cô càng chân thành hơn.
“Tiểu Quang, nếu sau này ta và trùm phản diện chia tay, vậy bảo vật gia truyền của nhà họ Tần có còn là của ta không?” Nhìn Tần Lâm giống như chỉ tùy ý hỏi.
[Ký chủ, bất kỳ đồ vật gì cô có được dựa vào Tiểu Quang và nhân vật phản diện đều sẽ bị thu hồi.]
Đáy lòng của Tần Lâm thầm mắng một tiếng, cô lạnh lùng hừ, nói: “Nếu trong tương lai, Chu Chí Quốc ly hôn với ta, ta sẽ đánh gãy chân anh ấy, nhốt anh ấy vào phòng, để anh ấy không thể đi lại được.”
Một bên khác, Chu Chí Quốc đã ra đồng, đầu óc nhiệt huyết dâng trào lại tiếp tục lâm vào yên tĩnh và lạnh lẽo.
Có phải anh đã bị Tần Lâm nắm bắt rồi không?
“Anh Chu, sao hôm nay anh đến muộn vậy? Đại đội trưởng đã hỏi anh mấy lần rồi.” Khỉ Gầy chậm rãi đi đến.
“Khỉ Gầy, cậu…” Chu Chí Quốc nhớ đến Khỉ Gầy còn chưa kết hôn: “Trong nhà cậu, mẹ cậu đối xử với cha cậu tốt không?”
Khỉ Gầy không hiểu gì: “Đương nhiên là tốt rồi!”
“Cha cậu có làm việc nhà không?”
“Đàn ông còn phải làm việc nhà hả? Chẳng phải công việc trong nhà đều giao cho phụ nữ sao?”
“Mấy chuyện lặt vặt như rửa bát, quét rác cũng không làm à?”
“Những việc này đều do em gái của em làm cả, mà cho dù không có em gái thì mẹ em cũng sẽ làm, đó đâu phải công việc của đàn ông.”
Chu Chí Quốc im lặng một lúc. Hôm nay anh đã làm việc nhà rất lâu.
Anh không hề cảm thấy mấy chuyện lặt vặt này nhất định phải do phụ nữ làm, lúc còn ở bộ đội, vệ sinh ký túc xá đều do anh tự làm cả.
Vấn đề là chẳng phải cô đã nói… Chẳng phải cô đã nói thích anh sao?
Thích anh làm việc nhà sao?
Lúc Chu Chí Quốc nhớ đến lúc mình làm việc nhà, Tần Lâm đã gọi mấy tiếng ‘anh Chu’ ngọt lịm, trong thoáng chốc lỗ tai anh bắt đầu nóng lên.
Nếu cô vẫn luôn gọi anh như vậy thì anh làm chút việc nhà cũng chẳng là gì, đàn ông vốn dĩ nên hỗ trợ làm việc với vợ mình.
Khỉ Gầy lại nói: “Anh Chu, anh có nghe em nói không? Đêm hôm qua, tên La Trấn kia đã bị người ta đánh gãy chân!”
Vẻ mặt Chu Chí Quốc rất thờ ơ: “Loại người lừa đảo như La Trấn bị đánh gãy chân là chuyện bình thường. Tôi dặn cậu mang gạo về cho tôi, cậu có mang về không?”
Khỉ Gầy nhìn ngó xung quanh, chắc chắn không có ai ở gần đó mới hạ thấp giọng nói: “Thiết Đản đã đưa năm cân gạo và một cân thịt đến.”
Gạo trên thị trường có giá một hào tư một cân, thịt được phân thành ba cấp độ, có bảy hào tám một cân, tám hào bảy một cân và chín hào tư một cân.
Nhưng tất cả những thứ này đều cần phiếu lương thực và phiếu thịt, mà ở nông thôn thì không có bao nhiêu phiếu cả.
Chu Chí Quốc nhờ người mang đến được tính theo giá chợ đen, mỗi loại đều tăng từ hai hào đến năm hào.
Lúc lương thực khan hiếm, giá cả ở chợ đen càng cao hơn.
“Ghi sổ nợ đi, sau này khấu trừ vào phần của tôi.” Chu Chí Quốc thản nhiên nói.
Khỉ Gầy không trả lời ngay mà hất cằm lên, nhắc nhở: “Anh Chu, Kiều Đình Đình đến.”
Chu Chí Quốc cũng không quay đầu lại: “Làm việc của cậu đi!”