“Tần Lâm, chị có biết đêm hôm qua, La Trấn bị người ta đánh gãy chân không?”

Tần Lâm đang dùng tay vuốt mái tóc dài: “Chẳng phải rất tốt sao? Cũng không biết vị anh hùng nào đã làm việc tốt thế này?”

Chu Hồng Kỳ không tin nhanh như vậy mà Tần Lâm đã từ bỏ La Trấn: “Chị và anh trai tôi, tôi luôn đứng về phía chị, chị không cần phải giấu diếm tôi. Bây giờ La Trấn đã bị thương, nếu chị đi chăm sóc anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ rất cảm động, đến lúc đó anh ấy lại càng thích chị hơn.”

Sắc mặt Tần Lâm trở nên lạnh lẽo. Chu Hồng Kỳ này còn dám đến trước mặt cô gây sự à?

“Chu Hồng Kỳ, có phải cô bị bệnh nặng rồi không?”

Sắc mặt Chu Hồng Kỳ rất khó coi: “Tôi có lòng tốt giúp chị, sao chị lại nói như vậy?”

Tần Lâm lười biếng dựa vào ghế trúc, cười như không cười nói: “Thứ bảy tuần trước, tôi nhìn thấy cô và La Trấn chui vào bụi cây nhỏ.”

“Thứ ba tuần trước, tôi nhìn thấy La Trấn ở trên đỉnh núi kia hôn môi cô…”

Sắc mặt Chu Hồng Kỳ trắng bệch, trong đôi mắt luôn bình tĩnh cũng hiện đầy vẻ hoảng hốt, cánh tay run rẩy rủ xuống.

Làm sao Tần Lâm lại biết đến những việc này?

Rõ ràng là không có người nhìn thấy mà!

Tần Lâm cười thần bí, đúng là không ai nhìn thấy nhưng cô đã đọc được trong nguyên tác.

“Chị nói bậy bạ gì đó, tôi không hiểu gì cả! La Trấn là người chị thích, có liên quan gì đến tôi?” Chu Hồng Kỳ hoảng loạn nói.

Tần Lâm hờ hững nhìn Chu Hồng Kỳ đang nói dối.

Chu Hồng Kỳ vốn đã căng thẳng không thôi, trong không gian im lắng thế này, trái tim cô ta càng đập nhanh hơn, lưng cũng dần cứng ngắc.

“Tôi biết La Trấn chính là chó cô nuôi, cô nói với anh ta ngậm chặt miệng vào đi, nếu dám ở bên ngoài bôi xấu thanh danh của tôi thì đừng nói là gãy chân, sau này tôi sẽ để người ta lấy luôn mạng anh ta luôn.” Tần Lâm thản nhiên nói lời hung ác.

Chu Hồng Kỳ vừa xấu hổ vừa căm hận: “Chị đã biết từ trước?”

Tần Lâm hỏi ngược lại: “Chẳng phải sao? Cô nhìn tôi ngu lắm à?”

Chu Hồng Kỳ thầm nói trong lòng mình: Trước đây nhìn chị rất ngu.

“Vì sao chị lại giả vờ kết hợp với La Trấn? Chị đang đùa chúng tôi sao?” Chu Hồng Kỳ thật sự không nghĩ ra lý do Tần Lâm giả vờ ngu ngốc, kết hợp với La Trấn.

“Tôi cố ý chọc tức anh trai cô.” Tần Lâm nói.

Chu Hồng Kỳ không tin cô. Khi thích một người, ánh mắt sẽ không che giấu được, mà khi ghét một người cũng vậy, ánh mắt cũng không thể che giấu.

Rõ ràng Tần Lâm rất ghét Chu Chí Quốc.

“Ở trước mặt tôi, chị luôn miệng nói chị ghét anh tôi, lẽ nào đều là nói dối?”

“Chẳng lẽ việc chị không cho anh tôi lên giường ngủ cùng cũng là giả?”

“Thế nhưng tôi tận mắt nhìn thấy chị còn không cho anh ta ngồi lên giường.” Chu Hồng Kỳ hỏi liên tục.

Tần Lâm thờ ơ vuốt tóc, đẩy phần tóc còn ẩm ướt ra phơi nắng.

[Ký chủ, trùm phản diện đã trở về, đang ở ngoài cửa.]

Động tác trên tay Tần Lâm hơi khựng lại. Đây chính là cơ hội tốt nhất để lấy hảo cảm với trùm phản diện.

“Chu Hồng Kỳ, nếu mắt cô không mù thì có lẽ cô cũng thấy dáng vẻ anh trai cô anh tuấn thế nào chứ.”

Sắc mặt Chu Hồng Kỳ rất khó coi: “Đàn ông đẹp trai hay không thì có tác dụng gì? Anh ta chỉ là người què, cả đời này anh ta chỉ có thể ở nông thôn làm mấy công việc nặng nhọc, vĩnh viễn không có cơ hội vào thành làm người thành phố.”

Đột nhiên Tần Lâm cảm thấy Chu Hồng Kỳ hợp mắt mình hơn rồi. Nhìn xem! Cô ta phối hợp tốt biết bao?

Nếu Chu Hồng Kỳ không cay nghiệt, không vô sỉ, không vì lợi ích riêng tư thì làm sao làm nổi bật vẻ trong sạch thoát tục của cô?

“Xem ra những lời cô nói trước đây đều lừa tôi.” Tần Lâm tự giễu nói.

Chu Hồng Kỳ đã nói rất nhiều lời với Tần Lâm, cũng lừa cô không ít nên trong thoáng chốc, cô ta vẫn chưa biết Tần Lâm đang nói đến những lời nào.

“Từ đầu đến cuối tôi đều xem trọng anh cả Chu Chí Quốc của cô, từ ngày đầu tiên anh ấy mặc quân phục đến thôn thì tôi đã nhìn trúng anh ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play