Hôm nay Tần Lâm xõa tóc, chỉ tùy tiện dùng khăn thắt lại, vắt ngang qua vai, nhưng dưới ánh sáng mờ nhạt thì gương mặt cô càng xinh đẹp hơn, đẹp đến mức khiến người ta chấn động.
Mấy người họ đều bất ngờ, trong lòng càng giật mình.
Tần Lâm trong thôn bọn họ thật sự xinh đẹp thế này sao?
Viên Hiểu Khang không kìm được mà thốt lên: “Tần Lâm, sao cô lại trở nên xinh đẹp như vậy?”
Tần Lâm nghe hỏi, trong mắt lập tức lóe lên vẻ ranh mãnh: “Vậy tôi phải chúc mừng ánh mắt của anh Viên càng ngày càng tốt hơn rồi.”
Vốn dĩ Viên Hiểu Khang đang cảm thấy hơi xấu hổ nhưng nghe cô nói như vậy, anh ta vừa bực vừa buồn cười.
Hóa ra từ trước đến nay anh ta không nhìn ra Tần Lâm xinh đẹp là vì ánh mắt anh ta không tốt, mắt mù rồi.
Tần Lâm lớn tuổi hơn anh ta, còn gọi anh ta là anh Viên khiến Viên Hiểu Khang có cảm giác dễ chịu từ ngọn tóc đến các ngón chân.
Kiều Đại Hải và Kiều Đại Thụ hơi xấu hổ, bởi vì trước đây bọn họ đã từng đánh Tần Lâm.
Trước khi đến đây, bọn họ cũng không thấy có vấn đề gì cả, ai bảo Tần Lâm nói xấu em gái bọn họ.
Nhưng bây giờ cả hai đều bắt đầu cảm thấy chột dạ. Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao năm đó hai người họ có thể ra tay được nhỉ?
Kiều Đại Hải nhìn tay mình, hình như anh ta đã từng dùng bàn tay này nắm tóc Tần Lâm, bây giờ nhìn thấy làm tóc mềm mại của Tần Lâm như sóng nước…
Trong thoáng chốc, trong lòng chột dạ, cái tay cũng âm thầm chuyển ra sau lưng.
“Mấy ngày nay phải làm phiền mọi người tìm người giúp tôi, tôi cũng không biết nói gì cho dễ nghe, sau này mọi người có việc gì cần giúp thì hãy nói với tôi một tiếng, nếu có thể giúp được tôi sẽ cố gắng hết mình!” Tần Lâm đứng dậy, nâng ly rượu lên mời bọn họ.
Những người khác cũng lập tức đứng lên: “Đều là người cùng thôn, giúp đỡ lẫn nhau vẫn là điều nên làm.”
“Mẹ cô cũng là thím của tôi, bà ấy cũng nhìn thấy chúng tôi lớn lên, bà ấy xảy ra chuyện thì bọn tôi cũng không thể mặc kệ.”
“Cô yên tâm, nhất định sẽ tìm thấy mẹ cô!”
Sau khi Tần Lâm uống một ly rượu, Chu Chí Quốc không cho cô uống nữa, anh uống thay cô.
Kiếp trước, Tần Lâm từng thắng rất nhiều trận trên bàn rượu, có thể nói cô đã luyện đến mức độ ngàn ly không say.
Nhưng không ngờ với cơ thể này, chỉ mới một ly mà đã say rồi.
“Chu Chu, Chu Chu!” Tần Lâm kéo quần áo Chu Chí Quốc, nũng nịu gọi anh hai tiếng.
Cô tưởng mình đã nhỏ giọng rồi nhưng mọi người ngồi trên bàn đều nghe thấy.
Tiếng nói chuyện lập tức dừng lại, họ quay đầu nhìn về phía cô.
Khăn trên đầu Tần Lâm không biết đã rơi từ bao giờ, vài sợi tóc đen rơi trên mặt khiến gương mặt vốn đã nhỏ của cô càng nhỏ hơn.
Trên gương mặt trắng nõn là đôi má đã ửng hồng, ánh mắt như có sóng nước, gương mặt xinh đẹp như trăm hoa đua nở.
Ánh mắt Chu Chí Quốc vừa đen vừa sâu, anh chỉ cảm thấy cuống họng mình khô khốc: “Làm sao vậy?”