Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

Chương 103: Mời Ăn Cơm


1 tháng

trướctiếp

[Có phải ký chủ xem lướt không?”]

Tần Lâm: “…”

Đúng là cô xem lướt nhưng cô vẫn không cảm thấy mình lượt bỏ tình tiết trong truyện.

Hai đứa em gái của trùm phản diện Chu Chí Quốc là vật hy sinh, thế mà nhân vật nhỏ bé như em trai cô lại trở thành nhân vật phản diện phụ.

Nghĩ thế nào cũng thấy có điểm gây cấn.

Nhưng không cần quan tâm Tần Ái Đảng thế nào.

Có điểm tích lũy mà không kiếm chính là kẻ ngốc.

Ba ngày sau, tường nhà họ Chu đã được xây xong, bây giờ nhà họ Chu đã được phân thành hai nhà.

Chuyện của mẹ Tần cũng được cảnh sát thông báo người đã mất tích.

Tần Lâm đi lên trấn một chuyến để mua đầu heo và mấy cân lòng heo mà không tốn phiếu.

Mấy ngày nay, Chu Chí Quốc và mấy người trong thôn vẫn luôn đi sớm về muộn để hỗ trợ tìm kiếm mẹ Tần, Tần Lâm rất cảm kích trong lòng.

Cô soạn đồ đã mua về ra, vứt túi gói bên ngoài, đổi hầu hết thành đầu heo, tai heo và lòng heo đã được kho.

Cô cầm một phần lòng heo nhỏ còn lại chưa xử lý đưa đến sát vách làm quà cảm ơn.

Cô không cần đưa thêm số lòng heo đã kho kia sang, cũng không ai muốn tự khoe khoang mình sống tốt như nào ra ngoài cả.

Trời vừa tối xuống thì mấy người Khỉ Gầy đã đi theo Chu Chí Quốc đến đây.

Cái mũi của Khỉ Gầy rất thính, mỗi ngày hàng xóm quanh nhà anh ấy ăn cái gì, anh ấy đều có thể ngửi được.

Nhưng vừa đến trước cửa nhà họ Chu, Khỉ Gầy lại không thể ngửi thấy bất kỳ mùi thức ăn nào.

Nhìn qua giống như chưa chuẩn bị gì.

Khỉ Gầy sợ anh Chu mất mặt nên kéo Chu Chí Quốc sang một bên, nhỏ giọng nói: “Anh chu, Tần Lâm thật sự đã chuẩn bị đồ ăn sao? Nếu không được thì đến nhà em đi! Em sẽ nhờ mẹ em làm một bàn.”

Chu Chí Quốc không trả lời Khỉ Gầy, anh chỉ nói với mấy người khác: “Chúng tôi mới phân nhà, nhà của tôi có cửa ở hướng đông, mọi người vào từ cửa đó.”

Mặc dù mũi của mấy người còn lại kém hơn Khỉ Gầy nhưng đúng là họ cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi đồ ăn nào.

“Chu Chu! Anh về rồi sao?” Hình như Tần Lâm ở trong nhà nghe thấy tiếng động ngoài sân nên gọi một tiếng.

Chu Chu?

Viên Hiểu Khang là người nhỏ tuổi nhất ở đây đã phụt cười một tiếng.

Tai Chu Chí Quốc nóng lên nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Anh dẫn họ đến rồi.”

Ngọn đèn trong nhà chính đã được đốt lên.

Tần Lâm buộc tạp dề đi ra, dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt của cô không rõ ràng lắm: “Mau vào nhà ngồi đi! Đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong rồi.”

Vào nhà, mọi người ngồi vào chiếc bàn nhưng trên mặt bàn trống không.

Tần Lâm trong nhà bếp gọi: “Chu Chu, anh qua đây giúp em bưng đồ ăn lên!”

Chu Chí Quốc cố gắng không nhìn đến ánh mắt đùa cợt của mấy người ở đây: “Tôi đi bưng đồ ăn.”

Rất nhanh sau đó, trên bàn đã xuất hiện lần lượt từng món ăn, có lòng heo kho, tai heo trộn rau, rau trộn thịt đầu heo, trứng tráng dưa leo, ớt xào, rau xanh xào, đậu phộng…

Khỉ Gầy hơi ngượng ngùng, hình như hôm nay cái mũi anh ấy không có tác dụng gì, sự thật đã chứng minh Tần Lâm không chỉ chuẩn bị đồ ăn mà các món ăn còn rất phong phú.

“Vì điều kiện có hạn nên đồ ăn cũng chỉ có hạn, mọi người ăn tạm vậy!” Tần Lâm còn bưng bát cuối cùng là trứng hấp từ trong bếp ra.

Món trứng hấp Tần Lâm làm có màu vàng rực, bề mặt còn được vẽ mấy đường ngang dọc, tưới lên một ít xì dầu, vừa nhìn đã thấy ngon.

Viên Hiểu Khang và anh em nhà họ Kiều cũng không quá xa lạ với Tần Lâm, một bên thì thường xuyên nghe em gái mình là Viên Hiểu Lệ nói xấu Tần Lâm, một bên thì bởi vì em gái Kiều Đình Đình của mình mà đã từng đánh Tần Lâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp