Tần Ái Đảng bụm mặt mình, giống như vừa mới bị dọa, anh ta trừng mắt không dám tin nhìn Tần Lâm.

Thì ra chị cả xem trọng anh anh ta nhất trong số các anh em trong nhà!

“Chị cho là bọn họ không hiểu chuyện nhưng vẫn có em ở nhà chống đỡ thì chị cũng yên tâm, thế nhưng chị không ngờ…” Trong mắt Tần Lâm đầy thất vọng và tức giận.

Tần Ái Đảng luống cuống, không biết làm thế nào để biểu đạt tâm trạng của mình. Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn im lặng làm việc, mẹ còn thường xuyên nói anh ta là một người quá thành thật, không thích nói chuyện.

Càng ngày, các em trai em gái càng tin phục Tần Ái Quốc, cho dù là chuyện gì cũng tìm Tần Ái Quốc nghĩ kế.

Cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng biết trong lòng chị cả, anh ta là người quan trọng trong ngôi nhà này như vậy.

Tần Lâm đau lòng muốn chết nói: “Nếu lần này mẹ xảy ra chuyện thì mấy chị em chúng ta sẽ không còn mẹ nữa… Em có hiểu không?”

Chu Chí Quốc lập tức ôm Tần Lâm vào lòng mình: “Cảm xúc của chị em hơi kích động, anh đưa cô ấy về nhà, để cô ấy bình tĩnh trước.”

Trong lòng Tần Ái Đảng vốn dĩ cho rằng không có người nào cho anh ta tin cậy nhưng lời Tần Lâm vừa nói khiến hình ảnh của Tần Lâm trong ấn tượng của anh ta càng cao hơn, trong nháy mắt Tần Lâm cũng trở thành người Tần Ái Đảng tin cậy.

“Anh rể, anh chăm sóc cho chị cả của em, bên này em sẽ cố gắng tìm mẹ. Em cũng sẽ chăm sóc cho các em.” Tần Ái Đảng cố gắng làm ra dáng vẻ vừa sợ hãi nhưng cũng vừa kiên cường.

Tần Lâm tỏ ra bất ngờ nhưng vui mừng, giống như cô biết dáng vẻ này của Tần Ái Đảng chính là có trách nhiệm, lại rất đáng tin.

Tần Ái Đảng giống như được rót thêm lòng kiên cường, anh ta ưỡn thẳng lưng.

Chị cả gả đi rồi, bây giờ anh ta chính là chỗ dựa cho các em trong nhà.

Dựa vào Tần Ái Quốc chỉ biết đến yêu đương nam nữ kia thì cái nhà này cũng xong đời.

“Chị cả yên tâm, có em ở đây, em nhất định sẽ trông coi ngôi nhà này!” Tần Ái Đảng nói xong thì lập tức chạy vào nhà dạy dỗ các em trai, em gái.

Tần Lâm còn chưa rời khỏi cửa nhà họ Tần thì đã nghe thấy một trận tiếng gào thét trong nhà, có tiếng nói Tần Ái Quốc đã ngất rồi.

Chu Chí Quốc nhìn về phía Tần Lâm, hỏi cô có muốn quay vào xem thế nào không.

Tần Lâm lắc đầu: “Chúng ta về nhà.”

Dáng vẻ Tần Lâm tổn thương vì các em trai em gái của mình.

Trên đường đi, có mấy người lo lắng, cũng có mấy người miệng rộng đều hỏi thăm tình hình mẹ cô.

“Lâm Tử, mẹ cháu thật sự mất tích sao? Sao lại không thấy đâu như thế? Nhà cháu đã hỏi thăm hết những người thân, bạn bè rồi chứ?”

“Cháu đã đi báo án rồi sao? Có lẽ bà ấy trốn tránh ở nhà ai đó mà chưa trở về thôi!”

“Mẹ cháu cũng thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi còn chạy lung tung!”

“Không phải bị người ta bắt cóc rồi chứ? Đứng nhìn mẹ Lâm Tử đã lớn tuổi mà lầm, bà ấy còn đẹp hơn mấy bà thím trong thôn…”

Tần Lâm về đến nhà mình thì đẩy Chu Chí Quốc ra ngoài, ánh mắt đau thương: “Em muốn yên tĩnh một lúc.”

Trong lòng Chu Chí Quốc cũng lo lắng nhưng việc anh nên làm bây giờ có lẽ phải hỗ trợ tìm kiếm mẹ vợ.

Tần Lâm được Chu Chí Quốc lo lắng lại ở trong phòng hỏi Tiểu Quang.

“Nhà họ Tần là chuyện thế nào? Vì sao Tần Ái Quốc lại thành nam phụ rồi? Vì sao Tần Ái Đảng lại trở thành nhân vật phản diện? Trong nguyên tác, sự xuất hiện của bọn họ không nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play