Tần Lâm nhìn thấy ánh mắt né tránh của bọn họ, cô lạnh lùng cười một tiếng: “Vì có cô ta ở đây nên các người cũng không phải lo lắng không ai nấu cơm, không ai dọn dẹp nhà cửa, vì vậy các người mới có suy nghĩ cho dù mẹ có về hay không cũng không quan trọng đúng không?”
“Tinh Nguyệt cũng có lòng tốt…” Tần Ái Quốc ngưỡng mộ Ting Nguyêt, dù có oán trách nhưng anh ta vẫn lấy can đảm mà nói lời có lợi cho cô ta.
“Vì có chị Tinh Nguyệt ở đây nên chúng ta không vội đi tìm mẹ, cho nên mẹ mất tích bảy ngày rồi mà không ai trong chúng ta biết cả.” Não của Tần Ái Dân xoay chuyển rất nhanh, từ hướng này thì anh ta đã nhìn ra vấn đề.
Tần Ái Quốc đỏ mặt, thẹn quá hóa giận mà nói: “Chị dâu quan tâm các người vô ích rồi, đúng là lòng lang dạ sói mà! Mấy ngày nay, cô ấy nấu cơm giặt giũ cho các người cũng vô ích, mua thịt cho các người ăn cũng vô ích cả rồi.”
Tần Lâm đột nhiên đập mạnh lên bàn: “Tần Ái Quốc, người không có tư cách lên tiếng ở đây nhất chính là em! Em mới chính là con sói mắt trắng to nhất ở đây!”
Chu Chí Quốc nhíu mày, ánh mắt rơi xuống tay cô. Cô đập lên bàn mạnh như vậy, tay cô không đau sao?
Hốc mắt Tần Ái Quốc đỏ bừng: “Em cũng không biết mẹ sẽ xảy ra chuyện, nếu biết trước… Nếu biết thì làm sao em có thể không đi tìm mẹ chứ…”
Tần Lâm nổi giận: “Em chỉ biết nói mình không biết! ‘Em không biết’ thì mẹ sẽ không xảy ra chuyện sao? ‘Em không biết’ thì mẹ sẽ không mất tích sao? ‘Em không biết’ thì mẹ có thể trở về rồi sao?”
Đôi mắt Tần Lâm sắc bén như có hai vệt sáng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ: “Mười ba năm trước đây, cha mất tích, là mẹ và chị đã nuôi lớn các em. Cũng vì nuôi mấy người mà mẹ không tái giá, làm việc không biết đến ngày đêm, lúc gian nan nhất, thậm chí bà ấy phải ăn vỏ cây ở bên ngoài nhưng vẫn mang đồ ăn về cho chúng ta. Còn chị vì chăm sóc các em mà từ bỏ cơ hội tiếp tục đi học, phải ở nhà làm trâu làm ngựa, cũng vì các em mà đến hai mươi hai tuổi chị mới lấy chồng. Chị nói cho các em biết, mẹ không xảy ra chuyện gì thì thôi nhưng nếu mẹ xảy ra chuyện thì chị sẽ tính toán với từng đứa, từng đứa trong ngôi nhà này đều trở thành kẻ có tội!”
Sở dĩ đến hai mươi hai tuổi nguyên chủ mới kết hôn cũng vì ánh mắt cô ta quá cao nên mới ở lại nhà mẹ đẻ của mình hỗ trợ thêm mấy năm nhưng bây giờ Tần Lâm lại nói thành nguyên nhân khác.
Tần Lâm nói dứt lời thì tỏ ra thất vọng vô cùng mà quay người rời đi.
Tầng Ái Đảng vội vàng đuổi theo cô ra ngoài, ra đến sân, anh ta nắm chặt tay Tần Lâm: “Chị cả.”
Tần Lâm quay người lập tức cho anh ta một bạt tai.
Lần đầu tiên Tần Ái Đảng bị chị cả mình tát tai thì giật mình, càng có cảm giác thẹn quá hóa giận.
Đánh người không đánh mặt nhưng vì sao chị cả lại có thể đánh anh ta như vậy?
Hốc mắt Tần Lâm phiếm hồng nhìn chằm chằm Tần Ái Đảng, nước mắt bắt đầu rơi xuống từng giọt giống như cô vừa tức giận vừa uất ức lại vừa đau lòng.
Sau đó chị cả lại đánh anh ta một bạt tai nữa.
Ừ, phải đánh cho cân đối.
[Ting! Kiểm tra thấy ký chủ tát nhân vật phản diện hai cái, nhận được hai ngàn điểm tích lũy.]
“Em khiến chị quá thất vọng! Tần Ái Quốc học nhiều quá mà choáng đầu. Trong nhà này, người chị xem trọng nhất chính là em, thế nhưng em lại làm bậy chung với bọn họ!” Tần Lâm càng nói càng đau lòng cộng thêm tình cảm dạt dào.