18.

Đêm khuya, tôi nhổm dậy khỏi giường: Không phải, anh ấy thật sự bị hâm à!

Dựa vào đâu mà tôi bị anh ấy giáo huấn chứ. Anh ấy cũng không phải bố tôi.

Tôi chợt nhớ đến câu nói: “Anh tốt bụng xem em là bạn.”

Với tư cách bạn bè, anh ấy sợ tôi dẫm vào vết xe đổ, quả thực là muốn tốt cho tôi.

Nhưng mà có cần phải hung dữ như vậy không.

Tôi không thể nuốt trôi cục tức này, không để ý đến sự thất vọng trong lòng, mở điện thoại ra chửi lại.

Ngón tay tôi khựng lại.

Nửa tiếng trước. Chu Diễn gửi một tin nhắn: Anh xin lỗi.

Tôi nhìn chằm chằm ba chữ này, anh ấy còn biết là đã chọc tức tôi.

“Sai ở đâu?”

Chu Diễn: “Không nên bất lịch sự quấy rầy em xem mắt, cũng không nên hung dữ với em.”

Cách màn hình, tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ người đàn ông đang cúi đầu gõ phím, tôi khá hài lòng với thái độ của anh, vừa định trả lời.

Ngay sau đó, Chu Diễn gửi 10 tin nhắn chuyển khoản.

Tôi đếm qua, cái nào cũng 5 chữ số.

Hồi trước mỗi lần thấy bạn bè khoe quà tặng là tiền chuyển khoản, tôi luôn cười mỉa, không hâm mộ chút nào, tôi không thiếu tiền, bản thân mình cũng mua được.

Hôm nay khi thật sự được nhận, tôi nhe rằng cười haha.

Có nên nói không nhỉ, Chu Diễn thế này đẹp trai vỡi.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Em nhận tiền, anh cứ giữ tấm lòng của anh lại, sau này đừng làm những việc khó hiểu như vậy.”

Tối nay tôi ở nhà bạn thân, Thẩm Miên thấy tôi vẫn còn thức liền nói: “Cười gì thế, chơi game với tao một lúc đi, người yêu của tao giỏi lắm.

Dù sao tôi cũng không ngủ được: “Là cái người hẹn hò qua mạng bị mày lừa 3000 tệ ấy hả? Hai người lại làm hòa rồi à. Chẳng phải tao đã bảo với mày việc làm của mày thật sự rất vô đạo đức.”

Thẩm Miên nhắc nhở tôi im miệng: “Mày là bạn của tao, phán xét tao sẽ tự mình lựa chọn.”

Trò chơi bắt đầu và tôi bật tiếng lên, tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai ở bên kia, rất dễ nghe, thì ra tình yêu mạng cũng có bí quyết.

Thẩm Miên hét lên: “Minh Nghiên, mau vào nhóm.”

Tôi kích động đi vòng quanh, dùng sấm sét đánh tan bóng tối mịt mờ, rồi lao lên ngay lập tức.

Sau đó điện thoại “bộp” một tiếng, rơi trúng mặt tôi, đập vào mũi, va vào mắt. Mũi tôi va vào cạnh điện thoại, xuất hiện một vết máu, Thẩm Miên sợ hãi nhảy lên, nhanh chóng nắm lấy tay tôi: “Đừng chạm vào, tao đi lấy hộp y tế, đừng động.”

Tôi nháy mắt: “Mắt tôi đột nhiên nhìn mờ mờ.”

Trên mạng thường xuyên có tin tức, bị va bong võng mạc.

Thẩm Miên dẫn tôi đến bệnh viện trong cơn hoảng loạn.

Trên xe, cô nghĩ tới điều gì đó. “Hình như vừa nãy tao bảo với người yêu tao đến bệnh viện số 2, lẽ nào anh ấy cũng đến đó sao!”

Tôi mở điện thoại trong khi cô ấy kêu gào về cuộc gặp mặt trực tiếp một lát nữa.

Mắt dường như đã đỡ hơn một chút, trước khi tôi chơi game, Chu Diễn lại nhắn tin cho tôi: “Thế vẫn còn giận à?”

Tôi nhìn đến nỗi mất tập trung, nhất định không thể nói cho anh biết tôi bị điện thoại đập trúng mặt, nếu không khốn này sẽ cười như điên vào mặt tôi.

19.

Trước cửa khoa mắt của bệnh viện đã có người đợi, có lẽ phải nói là có hai người.

Người còn lại là Chu Diễn.

Đây đúng là duyên phận quỷ quái.

Nhưng, đúng là trai đẹp thường chơi với nhau.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, phải vào khám trước.

Cũng may kiểm tra xong, mắt không có gì đáng ngại, khi Chu Diễn bước vào, vẻ mặt không được tốt lắm.

Bác sĩ vừa giúp tôi khử trùng vừa hỏi dò: “Cô gái à, cô thật sự bị điện thoại đập trúng sao?”

Tôi sững người, Chu Diễn cũng phản ứng lại ngay, không biết giải thích ra sao: “Tôi không đánh cô ấy.”

Sự lo lắng không hiểu sao lại khiến tôi cười.

Bác sĩ cũng yên tâm, dán băng cá nhân lên, dặn dò tạm thời không thể chạm nước rồi cho tôi về.

Trên hành lang, Chu Diễn đưa áo khoác tới: “Mặc vào đi.”

Tôi ồ lên một tiếng: “Anh và bạn trai Thẩm Miên có quan hệ gì thế, sao lại đi cùng nhau.”

Chu Diễn nhìn mặt tôi, giải thích một cách tùy tiện: “Em họ, vừa gặp đã vội vàng kéo anh đi cùng.”

Tôi lại nói ồ, thấy anh cứ nhìn tôi thì mím môi: “Muốn cười thì cười đi.”

Chu Diễn không nói gì, rũ mắt, cuối cùng thở dài một tiếng, chậm rãi đưa tay vén mái tóc đang rối của tôi lên, giống như đang kiểm tra xem còn bị thương chỗ nào không, khẽ hỏi: “Đau không?”

“Em bao nhiêu tuổi rồi, chơi điện thoại còn để rơi trúng mặt, may mà không sao.”

Ở khoảng cách gần tôi có thể nhìn thấy lông mi của anh ấy, màu mắt của anh ấy, và ngón tay dịu dàng lướt qua làn da tôi, để lại cảm giác tê tê.

Đêm nay, hình như trông anh ấy đẹp trai hơn một chút, cảm giác đẹp trai kiểu chân trước tôi vừa bước ra cửa, chân sau đã có người phụ nữ khác bước vào nhà.

Áo sơ mi đen, mang đến cảm giác bề ngoài lạnh lùng, đểu cáng.

Nếu như nói trước đây tôi theo đuổi anh chỉ vì gương mặt, theo đuổi rất vui, bị từ chối cũng không đến mức đóng cửa trái tim, thậm chí còn phóng khoáng làm bạn với anh.

Khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

Dường như tôi thật sự thích anh ấy!?

Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ Chu Diễn cũng chú ý đến hành động của mình rất mập mờ, không tự nhiên thả tay xuống: “Vậy nên, không trả lời tin nhắn của anh à?”

Ngay sau đó, tôi kiễng chân lên, hôn nhẹ lên khóe môi anh.

20.

Khi hai người Thẩm Miên quay lại, chúng tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Một người gò má đỏ bừng, một người tai đỏ bừng.

“Bác sĩ nói thế nào, sao hai người bị sốt rồi thế?”

Đừng nói nữa, tôi không dám nhìn Chu Diễn, vội vàng kéo tay Thẩm Diễn rời đi: “Không sao hết, về nhà đi, mệt quá.”

Đêm khuya tôi lại mất ngủ.

Điện thoại sáng lên, bên dưới tin nhắn chưa trả lời hiện lên một tin nhắn mới.

Chu Diễn: “Em gái, em có ý gì.”

Tôi nhắm mắt lại, tôi không biết giải thích thế nào, không thể nói là lúc đó tôi không kìm nổi được.

Hối hận, quá là hối hận.

Vậy nên không nhắn lại.

Chu Diễn ở bên kia cũng mất ngủ suốt đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play