21.

Ngày hôm sau, Thẩm Miên nói bạn trai muốn mời đi ăn và bảo tôi đi cùng.

Tôi biết Chu Diễn nhất định cũng ở đó, nhưng không ngờ lại ăn tối ở nhà anh ấy.

Không biết tại sao, Chu Diễn và tôi bắt đầu cảm thấy lúng túng.

Sống mũi tôi vẫn còn vết thương nên anh lặng lẽ đổi đồ uống trước mặt tôi thành trà nóng. Thẩm Miên đã uống quá nhiều trong bữa ăn và bạn trai đã đưa cô ấy vào nhà vệ sinh.

Trên bàn ăn lộn xộn, Chu Diễn thong thả hỏi tôi: “Tối qua em ngủ ngon không?”

Tôi gật đầu: “Ngủ ngon lắm, anh thì sao?”

“Em nói xem?”

“Chắc…cũng ngon nhỉ.”

Chu Diễn tức đến bật cười, trong mắt không nhìn rõ được cảm xúc.

“Minh Nghiên, nếu em theo đuổi anh thì theo đuổi cho đàng hoàng, theo đuổi xong rồi bỏ chạy là ý gì.” Nghe có vẻ rất tủi thân.

Tôi sững sờ: “Chẳng phải chúng mình là bạn ư.”

Chu Diễn buột miệng nói: “Cmn bạn với bè, xem bây giờ anh đã thích em, thích đến nỗi ch,.ết đi sống lại rồi, em hài lòng chưa.”

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai chúng tôi, đây có phải là lời tỏ tình không? Tiếp theo là gì? Tôi nên trả lời thế nào?

Một luồng hơi nóng phả vào má tôi, tôi quay mặt đi, phá vỡ sự im lặng: “Chuyện này, hôn một cái nhé?”

Chu Diễn dường như không hiểu, làn da anh trắng nõn, chỗ nào đó đỏ lên là rất rõ ràng, rõ ràng vừa nãy dáng vẻ như cả thế giới mắc nợ anh 50 triệu tệ, bây giờ tai bỗng nhiên đỏ lên. “Hả?”

Tôi lặp lại: “Hôn một cái, được không?”

Chu Diễn nhìn tôi, yết hầu lăn xuống: “Không phải là không thể.”

Tôi gật đầu, rồi lại sững người, vô thức giơ tay nhéo má anh ấy đang nghiêng sang, chỉ vào chiếc bàn bừa bộn. “Ý em là: “Dọn sạch* bàn đi.”

*dọn sạch: qing, hôn: qin, nữ chính đang trêu nam chính.

Tai Chu Diễn càng đỏ hơn, liếc nhìn tôi, ngoan ngoãn đi dọn bàn, lại lẩm bẩm mấy câu như “bị bệnh” gì đó.

Tôi đứng bên cạnh, cố gắng nhịn cười, chẳng phải anh ấy rất hiểu đàn ông và phụ nữ sao, trông như là một cao thủ tình trường, sao bây giờ tôi lại cảm thấy anh ấy như một kẻ ngây thơ trong tình yêu.

Thẩm Miên quay lại và lại muốn uống tiếp, may mà bị ngăn cản lại.

Cặp đôi đối diện đang ầm ĩ.

Tôi mới nhận ra, Chu Diễn không uống nhiều rượu lắm. “Sao anh không uống rượu?”

Vẻ mặt Chu Diễn lười biếng: “Uống say sợ không về được.”

“Đây là nhà anh mà.”

“Anh đang nói em.”

Đệch mợ, cuối cùng là ai đang trêu chọc ai.

22.

Đêm đó, Chu Diễn vẫn đưa tôi về nhà.

Tài xế dừng xe, mở cửa rồi rời đi.

Một cơn gió thổi qua, tác dụng của rượu bắt đầu ngấm dần.

Chu Diễn dựa vào cửa xe đứng đấy, không vội vã đi.

Tôi nhìn thấy gương mặt dịu dàng của anh, đoán chừng cuối cùng anh ấy lại uống thêm một ly nữa, khiến anh ấy gần như say: “Mau về đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Chu Diễn nghiêng đầu nhếch môi: “Lo cho anh à?”

“Đương nhiên, nếu không sẽ có người gào lên bảo em chịu trách nhiệm.” Chu Diễn cười, vai anh run lên vì nụ cười, ý cười nồng đậm trong ánh mắt.

Hồi lâu, anh nhìn tôi: “Em có ngửi thấy mùi rượu không?”

Tôi không hiểu: “Cũng bình thường, sao thế?”

Sau đó, bóng tối bao phủ trước mắt tôi.

Anh ôm lấy eo tôi và kéo tôi lại gần, dùng bàn tay còn lại giữ má tôi, cúi đầu và hôn tôi.

Mùi rượu tràn ngập các giác quan, ấm áp, hòa quyện và sâu lắng.

Tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình và khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ đều biến mất.

Đèn phòng khách phía xa vẫn sáng, bố tôi chắc chắn vẫn đang xem TV, còn Chu Diễn đang hôn tôi bên ngoài.

Đầu lưỡi tê dại, sự thân mật tùy ý.

Vào khoảnh khắc này, tình bạn trong sáng giữa tôi và Chu Diễn đã tan vỡ.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới từ từ buông ra, nói từng chữ: “Em làm bạn gái anh được không?”

Hồi lâu tôi mới tìm lại được giọng nói của mình, mặt đỏ bừng, nhịp tim đập mạnh, giọng nói yếu ớt: “Hồi nãy anh không nói cái này…”

Rõ ràng nói cái gì mà chết đi sống lại. Bàn tay Chu Diễn dùng sức ôm tôi vào lòng: “Bây giờ anh ngại, không nói được.”

Sao anh ấy lại trở nên thẹn thùng thế chứ. Điều đó khiến cho tôi cũng ngần ngại không dám tiếp tục nói chuyện.

Qua mấy giây, hơi thở của anh phả vào da thịt tôi, sự run rẩy lan đến đáy lòng.

Chu Diễn khàn giọng nói: “Minh Nghiên, anh thích em, làm bạn gái anh được không?”

Gò má anh ấy vùi sâu vào hõm cổ của tôi, hơi thở làm tôi ngứa ngáy, “Xin em đấy.”

Tôi không khỏi nhếch khóe miệng, từng hơi thở đều mang theo mùi hương dễ chịu của anh ấy.

Đây thực sự là một điều tuyệt vời, hoặc từ lúc đầu tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên anh ấy. Đèn đường mờ ảo, tôi đỏ mặt, giơ tay đẩy anh: “Anh buông em ra trước.”

“Không buông, em còn chưa trả lời.”

Cảm giác ấm áp khiến tôi không còn cách nào khác, dựa vào vòng tay anh, khe khẽ ậm ừ: “Nhột quá, anh tránh ra đi.”

Người đàn ông dường như không nghe, hôn dọc theo cổ tôi, chậm rãi đi lên, đôi môi lại quấn quýt lấy nhau.

Cứ như thế, chúng tôi dây dưa ở đây một lúc lâu.

Anh ấy mới có lòng từ bi bỏ qua cho tôi, lòng bàn tay lau đi vệt nước trên môi tôi: “Tối nay, anh muốn em nói chúc ngủ ngon với anh.”

Tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc, chưa phản ứng lại kịp. “Tại sao.”

Chu Diễn nhướng mày, lại cúi người cắn môi tôi: “Người khác có, anh cũng phải có.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hồi trước tôi hình như cố tình nói trước mặt anh rằng tối qua tôi chúc ngủ ngon người ta.

Cái tên đàn ông xấu xa tính toán chi li này!

23.

Tin tôi và Chu Diễn hẹn hò, tôi không dám nói cho bố tôi biết.

Nhưng mà dạo này tâm trạng bố tôi rất tốt, lý do là vì mấy dự án lớn, Chu thị đã rút lui, không cạnh tranh nữa, thậm chí còn tiến cử giám đốc Minh đến phụ trách.

Trong phòng khách, tôi thử hỏi dò bố tôi: “Bố, thật ra Chu Diễn cũng tốt nhỉ.”

Lão Minh gật đầu: “Cũng không biết cậu ta đang nghĩ gì, lẽ nào đầu bị úng nước rồi?”

Tôi lại ngập ngừng thăm dò: “Con nghe nói hình như anh ấy có bạn gái.”

Lão Minh là một người rất bướng bỉnh, có tính cách tốt, trong kinh doanh rất có trách nhiệm và lương thiện, nhưng Chu Diễn lại khác, vừa tinh ranh lại xấu xa, vì thế nên hai người đã kết thù.

Hôm nay việc nào ra việc đó, lão Minh cũng khôn khéo, vẫn nói: “Thằng nhóc đấy giỏi ăn nói, cũng biết kiếm tiền, ông trời rất công bằng, vẫn để cho cậu ta có được mọi thứ?”

Xem ra vẫn còn có chút oán hận, tôi cảm thấy bây giờ không nên nói ra.

Nhưng chuyện này sẽ có ngày bại lộ.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Chu Diễn đưa tôi về nhà.

Khi đến gần nhà, anh ấy dừng xe, đi bộ về.

“Hôm nay có bận không?” Tôi hỏi.

Lòng bàn tay Chu Diễn cọ lên bàn tay tôi: “Họp, ký, đọc tài liệu, xong rồi thì đi hẹn hò lén lút với em.”

Lời anh nói thật sự rất lạ, còn bảo trong cuộc sống không nên tức giận.

“Bây giờ chưa phải lúc.” Tôi chuyển chủ đề.

“Vậy nên hôm nay không nhớ em hả?”

Dáng vẻ Chu Diễn như đang có hiểu lầm to lớn, cà lơ phất phơ nhếch môi: “Nhớ em không được xem là bận việc, mà là thói quen hằng ngày của anh.”

Anh ấy đúng là biết ăn nói, đúng là Ma kết ngoài lạnh trong nóng.

Có lẽ mải trò chuyện, Chu Diễn đã đưa tôi về đến nhà. Trong lòng tôi chợt hốt hoảng, ngay sau đó, bố tôi gọi điện thoại.

“Con gái, đang ở đâu thế?”

Tôi có dự cảm chẳng lành: “Bố, con sắp về đến nhà rồi, bố ăn cơm rồi sao.”

Lão Minh cười: “Ăn rồi, con dắt con khỉ kia qua đây chào bố một tiếng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play