Chu Viên X Minh Nghiên

Chương 4


1 tháng


16.

Chuyện tôi đợi ở nhà Chu Diễn một đêm không dám nói với bố tôi.

Khung trò chuyện với anh lại một lần nữa yên tĩnh trở lại,

Thỉnh thoảng tôi sẽ mở ra xem mấy lần, lại không có việc gì để tìm anh ấy.

Sự mập mờ đêm hôm đó giống như một giấc mộng, không ai nhắc lại.

Chàng trai mà tôi chưa kịp chặn trên điện thoại vẫn đang gửi tin nhắn cho tôi.

Không phải là không chặn mà là tôi xấu hổ không dám chặn.

Dù sao cũng là người quen của bạn thân tôi.

Tôi nhìn chằm chằm dòng tin nhắn anh nhớ em mà người đó gửi cho tôi trên điện thoại.

Lại không biết trả lời thế nào.

Vì vậy tôi đành hỏi “chuyên gia tư vấn tình cảm kiêm bạn tôi.”

“Chu Diễn, với tin nhắn này thì em phải trả lời thế nào là EQ cao đây?”

Chưa đến mấy giây, Chu Diễn trả lời: “Em cứ ghé gần tai anh ta rồi nói cẩn thận đấy, tôi là một người có EQ cao.”

Thu lại những lời vừa nói, anh ấy cũng chẳng phải là một cố vấn tình cảm gì sất.

Chu Diễn lại gửi tin nhắn thoại: “Vẫn chưa chặn hả? Cmn em thật sự ghé vào tai cậu ta nói hả?”

Giọng điệu rất trầm, nếu như không để ý đến cảm xúc của anh ấy.

Tôi bình tĩnh gõ chữ: “Em định giấu, nhưng ảnh người này giống như chú cún con, gia đình cũng có thế lực.”

Chu Diễn: “Lại là chó con, lại có thế lực, thực sự là chó thậ*t.”

chơi chữ, 奶狗: chó con, 实力: thế lực, 狗实: chó thật

Tôi không khỏi hoài nghi, liệu Chu Diễn có mắc bệnh ghét con trai không.

Về sau có một dự án, bố tôi không tranh được với Chu Diễn để làm người đứng đầu, chỉ đành đi theo kiếm được chút lợi nhuận nhỏ nhoi.

Nhưng bởi vì quy trình có vấn đề, hợp đồng không sửa được, phải cần thương lượng lại với tập đoàn Chu thị để kéo dài thê, một ngày.

Từ cuộc nói chuyện lần trước liên quan đến chó thật, tôi ngập ngừng gọi điện thoại cho Chu Diễn, nhanh chóng nói lý do.

Chu Diễn im lặng.

Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, có chút lúng túng.

Cuối cùng Chu Diễn cười khẽ, “Minh Nghiên, có phải có chuyện gì em mới nhớ đến tìm anh à.”

Anh ấy đang nói gì thế?

Tên đàn ông Ma kết này, nũng na nũng nịu.

“Thế giám đốc Chu có thể châm chước được không.”

“Quan hệ chúng ta là gì, sao phải châm chước.”

“Bạn bè mà, thế anh nôn hết bữa sáng em làm ra đi.”

Tôi nhớ hôm ấy, anh ấy bảo không quen ăn sáng, cuối cùng lại ăn sạch sẽ.

Chu Diễn không nói gì, bỏ lại một câu, chỉ một lần này thôi.

17.

Cuối cùng, hợp đồng đã được hoàn thành một cách vội vàng.

Vừa hay phía đối tác mở họp, địa điểm ở tập đoàn Chu thị.

Bố tôi đi công tác chưa về, không biết có phải ông ấy bề bộn nhiều việc, còn để tôi tìm mẹ kế đi họp.

Dù sao cũng không có thời gian quản tôi.

Tôi lại bắt đầu xem xét kỹ mối quan hệ giữa tôi và Chu Diễn.

Nói làm bạn bè thì có gì đó sai sai.

Trong điện thoại, bạn thân Thẩm Miên phân tích nói: “Dựa vào kinh nghiệm của tao, khi một người đàn ông từ chối rồi lại ngỏ ý muốn làm bạn, có lẽ anh ta dây dưa với mày.”

Với kinh nghiệm tình trường ít ỏi của tôi thì tôi nghĩ, thật sự phức tạp vậy sao.

Còn cách nửa tiếng nữa là hội nghị bắt đầu, có người tìm tôi nói chuyện.

Sau khi nói nói cười xong, chờ người ta rời đi, ngẩng đầu lên, không biết Chu Diễn đã đứng cách đó không xa từ lúc nào, cũng không biết anh đã nhìn bao lâu.

Anh đến gần: “Tán tỉnh xong rồi à?”

“Anh ghen à?”

Chu Diễn liếc nhìn tôi: “Hợp đồng đâu.”

Tôi mở tay: “Em vừa đưa cho trợ lý của anh.”

Tôi lại nghĩ đến điều gì đó: “Hỏi anh chuyện này, trả lời em dưới góc độ đàn ông.”

“Ừ.”

“Bạn thân của em, cô ấy tỏ tình bị từ chối, nhưng người đàn ông đó cũng nói rằng có thể làm bạn, tại sao vậy.”

“Quả thực nếu rảnh rỗi quá thì em ra đồng chơi với đất đi.” Chu Diễn nở nụ cười ngoài mặt, “Thấy em thả thính thì cũng coi như thôi đi, còn muốn giúp em giải quyết vấn đề tình cảm, em xem anh là gì hả?”

Tôi nuốt khan, giọng cũng lớn hơn một chút: “Em đâu có thả…thính gì chứ. Anh trả lời câu hỏi của em đi.”

Trong lòng Chu Diễn thở dài, có lẽ đang vắt óc, thật sự suy nghĩ kỹ một lúc: “Ăn thì không ngon, vứt thì tiếc.”

Tôi chợt vỡ lẽ ra: “Vậy nên anh cũng giống như những người đàn ông khác, đều nghĩ như vậy.”

Chu Diễn dường như vừa kịp phản ứng lại, tức giận đến mức bật cười: “Anh hẹn em đi ăn tối hay là anh sàm sỡ em hả? Trong lòng em, anh là người như thế sao?”

Anh ấy trông tôi như loại người trước mặt anh ấy thì tôi nói tốt còn sau lưng lại đi nói xấu. Tôi muốn phản bác nhưng ồn quá, bèn xua tay: “Em đi vào phòng họp trước.”

Chu Diễn không chịu nhượng bộ, tiến lên một bước. “Em nói rõ ràng cho anh.”

Một nhóm đối tác đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ, đi về phía này.

Cổ tay tôi vẫn bị người đàn ông nắm chặt, tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay toát một lớp mồ hôi mỏng.

Hiểu lầm cũng không sao hết, tôi chỉ sợ chuyện tôi gặp Chu Diễn truyền đến tai bố tôi thì tôi sẽ đi đời.

Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tôi ngoảnh đầu đi. “Giám đốc Chu, anh đừng gọi em là “bé yêu” nữa, em biết anh muốn ở rể nhà em, nhưng em thật sự không thích anh, nếu như anh bằng lòng, chúng ta có thể làm bạn.”

Các vị đối tác cách đó không xa đột nhiên dừng lại.

Sau đó họ nhìn trời, nhìn đất rồi sờ vào túi.

Bầu không khí bận rộn lại xấu hổ gần ch.ế.t.

Chu Diễn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhân cơ hội Chu Diễn đang ngớ người, vùng khỏi tay anh rồi bỏ chạy.

Nếu nhớ không nhầm, dường như tôi thấy miệng anh ấy nén cười, khóe môi khẽ nhếch lên trong thoáng chốc.

Nụ cười này rất đáng sợ!

Suốt buổi họp sau đó, tôi cố ý không nhìn về phía ghế chủ tọa, dù cúi đầu nhưng tôi luôn cảm thấy có ánh mắt luôn nhìn về phía tôi.

Càng đáng sợ hơn!

Trong khoảng thời gian đó, tôi sợ Chu Diễn sẽ đến tìm tôi tính sổ.

May thay, dự án đã khởi động, anh ấy bận đến nỗi không có chút thời gian rảnh nào.

Tất nhiên, bố tôi cũng về.

Tin đồn đã truyền đến tai ông ấy: “Thằng nhóc thối ấy lại bắt đầu nhắm vào con gái rượu của bố!”

Sau khi mắng xong, bố sắp xếp cho tôi đi xem mắt, khen ngợi đối phương không ngớt.

Khi chúng tôi gặp nhau, ngồi đối diện tôi là bạn trai cũ khốn kiếp thời đại học của tôi, Trương Diệu.

“Nghiên Nghiên, ngay từ đầu anh đã hối hận vì đã đồng ý chia tay với em. Bây giờ duyên phận an bài ở đây, em xem…”

Tôi đã ngắt lời anh ta, “Đó là không thể.”

Nói xong tôi xách túi định rời đi.

Sau đó tôi nhìn thấy một người quen đang bước vào cửa.

Chu Diễn!?

Trong mấy giây tôi sững sờ, Trương Diệu cũng thấy anh ấy, đứng dậy, “Giám đốc Chu, trùng hợp quá, anh uống cà phê không, tôi mời.”

Chu Diễn nhìn sang, ánh mắt lướt qua Trương Diệu, dừng lại trên người tôi, vẻ mặt không thay đổi, môi hơi nhếch lên: “Được.”

Trương Diệu được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, nhường chỗ.

Không ngờ, Chu Diễn lại nghênh ngang ngồi cạnh tôi.

Anh nhướng mày hỏi: “Anh đang làm gì với bé cưng nhà tôi thế?”

SOS! Anh ấy đang nói gì thế! Cũng may giọng không lớn, Trương Diệu đang gọi đồ với nhân viên, xoa tay và cười nói: “Giám đốc Chu, hôm nay thật trùng hợp, trong nhà tôi sắp xếp xem mắt, không ngờ là bạn gái cũ, anh nói xem chuyện này có tin được không?”

Tôi như ngồi trên đống lửa vì dường như tôi đã nói rằng bạn trai cũ của tôi đẹp trai hơn anh ấy.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao hai năm này Trương Diệu không đẹp trai hơn chút nào, đúng là không làm ăn gì được!

Chu Diễn bình tĩnh: “Thế hai người bắt đầu giới thiệu với nhau đi.”

Tên này đúng là một bụng ý xấu!

Tôi không thể nhịn được nữa, muốn nói gì đó, Trương Diệu gật đầu lia lịa, không biết anh ta muốn khoe khoang gì: “Gia đình tôi chủ yếu kinh doanh trong ngành vật liệu xây dựng và logistics, lợi nhuận hàng năm không tiện nói, tất nhiên, nếu giám đốc Chu có dự án nào muốn hợp tác có thể liên lạc với tôi. Anh ta nói rồi đưa qua một tờ danh thiếp, nhìn về phía tôi và tiếp tục lên tiếng.

“Quê tôi ở thôn Tất Trang, bố tôi tay trắng lập nghiệp, bây giờ dựa vào thực lực ở Hải thành lập công ty để ổn định, bởi vì tôi tốt nghiệp xong đến công ty, 10 năm tiếp theo, những thành tựu của tôi sẽ không đến nỗi nào, Nghiên Nghiên, em theo anh, em sẽ…”

Chu Diễn không nghe nổi nữa, chậm rãi nói: “Thôn Tất Trang của bọn cậu, thật đúng là Trang Tất.”

Trương Diệu cười ngượng nghịu: “Cũng khá ổn, làm như bình thường, Nghiên Nghiên, anh biết em vẫn chưa thể tha thứ cho anh, hôm nay vừa hay có giám đốc Chu làm chứng, cơ hội là dành cho những người đã chuẩn bị, anh nhất định…”

“Người không có cơ hội thì đừng tự chuẩn bị.”

‘…”

Nói xong rồi đúng không, thế đến lượt tôi: “Anh có bị điên không.”

Chu Diễn hất cằm về phía đối diện: “Nghe thấy không.”

“Tôi chỉ muốn nói là, hai người, có bệnh không?”

Chu Diễn cau mày, quay đầu lại: “Anh thì làm sao, em tự xem em đi, cả người lẫn phân hơn 40 cân, trước kia em thích người như thế này à?”

Tôi phát cáu: “Xem mắt mà thôi, anh cứ oang oang lên với em làm gì.”

Chu Diễn cười lạnh lùng: “Anh tốt bụng xem em là bạn,

em tưởng là anh đồng ý để em sai bảo sao? Xem mắt bạn trai cũ, sao nào, được anh ta dỗ đôi ba câu, nhận lỗi lầm, em đã tha thứ cho anh ta sap? Em gái à, em đã trải qua một tình yêu bình thường chưa, gặp mộ người bình thường chưa?”

Anh ấy nổi giận vô cớ.

Trương Diệu hơn 40 cân đối diện trố mắt nhìn, sững sờ, tức mà không dám bộc lộ, nói một câu có việc rồi bỏ đi.

Tôi vẫn ngồi ở đó: “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ có gì đó với anh ta, với cả, anh nói năng rất khó nghe.”

Nói xong, tôi lạnh lùng đứng dậy rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play