Đã một tuần trôi qua kể từ khi Đại Hoàng xảy ra tai nạn.

Có đôi lúc Chu An ngẩn ngơ, tựa như việc Đại Hoàng rời xa cô chỉ là một cơn ác mộng.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, đồng hồ sinh học của Chu An sáng sớm đúng giờ đánh thức cô dậy. Chu An vén chăn xuống giường, dụi mắt lần đường đi tới phòng khách, vỗ vỗ nóc nhà gỗ, nhẹ giọng nói: "Đại Hoàng dậy đi."

Phòng khách im lặng đến có thể nghe thấy âm thanh của đồng hồ treo tường, nhưng không có âm thanh nào đáp lại cô.

À, Đại Hoàng đi rồi, cô lại quên mất.

Chu An tỉnh táo lại, bỏ tay xuống coi như không có chuyện gì, trở về phòng tắm rửa.

Đến giờ ăn sáng, những người giúp việc đứng bên cạnh bàn cẩn thận sắp xếp đồ ăn. Gần đây buổi sáng Phó Minh Sâm đều cố ý đến ăn sáng cùng Chu An, vì vậy họ càng phải làm việc chu đáo hơn một chút.

“Dì Khương, hôm nay dì nấu cháo hải sản.” Chu An từ trong phòng đi ra, hít hà nói.

“Mũi An An thật là thính.” Dì Giang khen ngợi.

Chuông cửa vang lên, nữ giúp việc lập tức đi ra mở cửa chào đón Phó Minh Sâm: "Phó tiên sinh đến rồi!"

“An An.” Phó Minh Sâm bước vào phòng khách, cởi áo khoác mang theo sương lạnh, người đầu tiên nhìn chính là Chu An. Mái tóc đen dài của cô gái xõa ngang vai, lông mi dài ướt hơi nước, mờ ảo thoạt nhìn như vừa mới rửa mặt. Chóp mũi và đôi má trắng nõn, sắc mặt đã tốt hơn hôm qua một chút.

“Tối hôm qua Phó tiên sinh nghỉ ngơi có tốt không?” Chu An nghe thấy Phó Minh Sâm ngồi trên ghế, cũng cùng ngồi xuống, mở lời quan tâm như thường.

“Tốt lắm.” Phó Minh Sâm nói dối.

Từ sau khi tiếp xúc với Tần Duyệt Nhan, anh ta bắt đầu mất ngủ. Đại Hoàng không còn nữa, anh ta biến thành suốt cả đêm không ngủ được. Anh ta không làm hề điều trị, dường như đang dùng sự đau khổ trên cơ thể mình để chuộc tội.

Chu An tuy lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi nhưng lại được nuôi dạy tốt, khi ăn rất yên lặng, ngồi ngay ngắn, cũng không nói chuyện.

Ăn xong, Chu An lấy khăn ăn lau khóe miệng rồi đặt xuống, sau đó hỏi Phó Minh Sâm: "Phó tiên sinh, ngày kia là sinh nhật anh, anh có muốn cái gì không?"

Phó Minh Sâm bộc lộ chân tình: "Em luôn ở bên cạnh tôi chính là món quà rồi".

Những nữ giúp việc đứng chờ bên cạnh cúi đầu mím môi cười trộm. Phó tiên sinh thật sự rất thích Chu An, Chu An quả là may mắn.

Chu An: "Đương nhiên là tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, nhưng quà sinh nhật của Phó tiên sinh tôi không thể qua loa được, tôi đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh, ngày kia tặng cho anh."

Phó Minh Sâm nhớ ra ngày kia anh ta phải đi tham gia tiệc sinh nhật của cha Tần Duyệt Nhan bèn nói: "Sinh nhật năm nay của tôi không tổ chức lớn, ngày kia phải bận công việc đến khuya. An An ở nhà chờ tôi nhé, cho dù muộn thế nào tôi cũng sẽ trở về."

“Được.” Chu An ngoan ngoãn gật đầu.

Năm nay là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của cha Tần Duyệt Nhan, bữa tiệc sinh nhật long trọng được tổ chức ở khách sạn năm sao sang trọng nhất của nhà họ Thẩm. Người đứng đầu hiện tại của tập đoàn Thẩm Thị, cũng chính là cha của Thẩm Chu An, Thẩm Như Phong cùng với vợ ông là Tần Khanh Vận, những người có ảnh hưởng khiêm tốn như vậy cũng ra mặt rồi.

Hôm nay là sân nhà của cha Tần, Tần Duyệt Nhan mặc một bộ lễ phục có chút khiêm nhường màu trắng đi giày cao gót màu bạc, trông rất đoan trang và dịu dàng.

Tần Duyệt Nhan đi cùng cha Tần chào hỏi khách khứa, đi đến bên cạnh cha Thẩm mẹ Thẩm, thân mật nắm tay Tần Khanh Vận, hỏi họ: "Khi nào thì anh họ tới ạ? Mấy ngày nay cháu không gặp anh ấy rồi, rất nhớ anh ấy."

Tần Khanh Vận nhẹ nhàng thở dài nói: "Tuần trước nó đi xa, sáng sớm nay mới trở về. Nó nhờ bác tặng quà sinh nhật cho cha cháu, sau này nó sẽ đến nhận lỗi sau.”

Tần Duyệt Nhan nghi hoặc nói: "Anh họ lại chạy đến bản làng xa xôi chơi sao, sao mà anh ấy lại đam mê chạy đi khắp nơi vậy chứ?"

Tần Khanh Vận và Thẩm Mặc Phong nhìn nhau, đều không nói gì.

Vì hai người họ cũng bất lực, huy động hết tất cả các mối quan hệ có thể huy động, tốn cả chục năm trời cũng không thể tìm thấy cô bé đã lén đưa con trai từ tay kẻ buôn người ra ngoài, con trai đành phải tự mình đi tìm.

Vài năm trở lại đây, chỉ cần có thời gian rảnh anh đều sẽ về nước tìm khắp nơi. Anh đã trèo qua hàng ngàn ngọn núi, lội qua hàng ngàn dòng nước, có lẽ lần này có thể có thu hoạch gì đó.

Nếu không cũng sẽ không đột nhiên rời đi mà không nói một lời, lúc trở về cũng không bị sự thất vọng bủa vây giống như trước đây.

Điện thoại của Tần Duyệt Nhan rung lên hai lần, khi Tần Duyệt Nhan nhìn thấy là Phó Minh Sâm gửi tin nhắn nói rằng anh đã đến, cô ta liền quên luôn chuyện của Thẩm Chu An.

“Ba, mẹ, hai bác, con ra ngoài đón một người.” Tần Duyệt Nhan nói xong, trên mặt mang theo nụ cười bước nhanh rời khỏi bữa tiệc.

Tần Khanh Vận hỏi cha mẹ Tần Duyệt Nhan: "Tiều Nhan, đây là… mới có bạn trai rồi hả."

Cha Tần lắc đầu, chua xót nói: "Đứa nhỏ ham chơi, qua mấy tháng lại hết thích ấy mà."

Mẹ Tần cười kéo cánh tay ông ta, nói: "Ông cũng đừng có mà nói chuyện chua xót như thế chứ, tốt xấu gì cũng là người đàn ông đầu tiên mà con gái đưa đến gặp chúng ta, chúng ta gặp người ta đã rồi nói."

Phó Minh Sâm mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen, thiết kế đơn giản và phóng khoáng, phối hợp với măng sét đính đá quý khiêm tốn, mái tóc được chải chuốt cẩn thận nhưng không phô trương, mang một phong vị trưởng thành nội liễm.

Tần Duyệt Nhan đứng trước mặt Phó Minh Sâm, không nhịn được cười rộ lên, nói: "Anh Minh Sâm hôm nay ăn diện lên có chút khác."

"Liệu có già dặn quá không. hy vọng các cô chú không cảm thấy tôi quá già." Sau khi tự giễu bản thân, Phó Minh Sâm bước lại gần Tần Duyệt Nhan một chút, lúc hai người bước đi áo chỗ cánh tay anh ta chạm vào Tần Duyệt Nhan, một động tác đơn giản như vậy cũng khiến đầu Tần Duyệt Nhan cảm thấy hơi nóng lên.

Tần Duyệt Nhan đưa Phó Minh Sâm đi qua sảnh bữa tiệc, nói to với hai vị trung niên đang đứng ở trung tâm: "Ba, mẹ!"

Phó Minh Sâm tự động kéo giãn khoảng cách với Tần Duyệt Nhan, lễ phép chào hỏi: "Chú, dì."

Tần Duyệt Nhan giới thiệu với các trưởng bối của cô ta: "Đây là... bạn của cháu, Phó Minh Sâm, nhà họ Phó ở Tây Thành."

Phó Minh Sâm gật đầu.

Tần Duyệt Nhan quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Phó Minh Sâm: "Hai người này là cha và mẹ của em, hai người đó là hai bác em, quản lý tập đoàn Thẩm Thị."

Ánh mắt Phó Minh Sâm lịch sự lướt qua bốn vị trưởng bối, chăm chú nhìn xung quanh họ. Anh ta không nhìn thấy Thẩm Chu An, hôm nay Thẩm Chu An không đến sao?

Phó Minh Sâm đưa món quà sinh nhật đã chuẩn bị cẩn thận cho người trợ lý đứng bên cạnh cha Tần, người trợ lý mở hộp quà hình vuông ra. Phó Minh Sâm giới thiệu: "Đây là bức tranh của hoạ sĩ Thôi Nguyên mà hai năm trước cháu may mắn sưu tầm được, mong là chú sẽ thích."

Lúc cha Tần nhìn thấy bức tranh liền dâng trào tâm trạng, ông ta cố nén sự phấn khích, gật đầu bày tỏ sự hài lòng. Ấn tượng của ông ta đối với gia tộc nhà họ Phó không sâu, chỉ có thể nói vài câu khách sáo: "Chú nhớ là mấy năm trước đã từng gặp cha cháu, nhờ cháu chuyển lời hỏi thăm cha cháu giúp chú."

“Được rồi, được rồi,” Tần Duyệt Nhan lo lắng Phó Minh Sâm không đương đầu nổi sự áp bức của bốn vị trưởng lão, ra mặt nói: “Con đưa anh Minh Sâm đi làm quen vài người, lát nữa lại đến cùng ba mẹ và hai bác thân yêu! "

Mẹ Tần ghé vào tai Tần Khanh Vận, nhỏ giọng đánh giá: "Đứa nhỏ này xem ra là chín chắn."

Tần Khanh Vận gật đầu.

Khách mời trong bữa tiệc sinh nhật của cha Tần đều là khách quý, mặc dù hôm nayThẩm Chu An không ở đây, nhưng Phó Minh Sâm tốt xấu gì cũng nhân cơ hội này xuất hiện trước mặt vợ chồng nhà họ Tần và nhà họ Thẩm, cũng làm quen được với một số khách quý, thu hoạch được khá nhiều.

Kết thúc bữa tiệc, Phó Minh Sâm không ở lại lâu, bảo tài xế đưa anh ta nhanh chóng đến nơi tiếp theo - tiệc sinh nhật của chính anh ta.

Đẩy cửa phòng bao, Phó Minh Sâm thấy mấy người đại thiếu gia Giang đã tự mình chơi rồi, trên bàn đã mở mấy chai rượu rồi,

Phó Minh Sâm ngồi vào chỗ, đại thiếu gia Giang đặt tay lên vai anh, miệng nồng nặc mùi rượu nói: "Tiệc sinh nhật năm nay của anh Sâm thiếu sự thú vị quá đấy."

Một cậu ấm khác hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng không ghét bỏ mà còn đến chúc mừng sinh nhật cậu đấy."

Phó Minh Sâm mím môi cười một tiếng, cầm ly rượu lên nói: "Gần đây công việc thực sự không thể lùi lại đươc, tôi uống một ly nhận lỗi với mọi người. Mọi người có thể đến tôi thực sự rất vui, như vậy đi tối nay mọi người chơi gì tôi đều tiếp hết."

...

Trong bóng tối, Chu An và Trương Phụng Khiết cùng nhau xuống taxi. Đường phố nhộn nhịp xe cộ qua lại, xung quanh đều là tiếng cười nói và ồn ào của những người đi chơi ban đêm trong thành phố.

Chu An ôm theo hộp quà được bọc ruy băng màu bạc, không chắc chắn nhỏ giọng hỏi Trương Phụng Khiết: "Chị Phụng Khiết, như thế này có ổn không?"

Trương Phụng Khiết giúp cô mở cây gậy cho người khiếm thị, khuyên bảo hết nước hết cái: "Em và Phó tiên sinh ấy, bên nhau quá nhàm chán rồi, anh ta lo em ra ngoài không tiện nên không mời em tham gia tiệc sinh nhật, em ấy quá nghe lời, anh ta bảo em ở nhà đợi em liền ở nhà đợi, không phải em nói muốn cho anh ta một điều bất ngờ nhân ngày sinh nhật sao, em xuất hiện ở nơi anh ta không ngờ đến tặng quà thì sẽ càng bất ngờ hơn."

"Em..." Chu An còn đang do dự.

Trương Phụng Khiết nhẹ nhàng nói: "An An có muốn biết những người bạn của Phó tiên sinh như thế nào không?"

Chu An nói thật: "Em muốn."

Cô không hề giấu điều gì với Phó Minh Sâm, đồng thời cũng hy vọng có thể biết mọi thứ về Phó Minh Sâm. Người nhà, bạn bè của Phó Minh Sâm, đều là những điều mà cô muốn biết.

"Vậy An An đi làm quen đi," Trương Phụng Khiết nói: "Chị sẽ đợi em ngoài phòng bao."

“Được.” Chu An một tay cầm món quà, chống gậy cho người khiếm thị đi vào. Cô biết phòng bao tổ chức sinh nhật, Trương Phụng Khiết đã hỏi từ chỗ tài xế của Phó Minh Sâm.

Tầng năm của câu lạc bộ chỉ có một phòng bao lớn, bên trong có đủ các hoạt động giải trí.

Mấy người Phó Minh Sâm vừa bước xuống bàn bida, sau khi vận động mấy người mở hết chai rượu này đến chai khác, còn kêu mấy cô em đến chơi cùng.

Mấy cậu ấm phết bơ trên bánh kem lên quần áo, lên làn da của mấy cô em, sau đó ăn một cách ái muội. Chỉ có Phó Minh Sâm ngồi một mình, trông rất lạnh lùng.

Đại thiếu gia Giang nhìn anh ta cười châm chọc, mở miệng nói: "Nghe anh cậu nói cậu nuôi một người đẹp vô dụng?"

Tay rót rượu của Phó Minh Sâm dừng lại, anh ta đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào đại thiếu gia Giang. Ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng trấn tĩnh, thậm chí còn bao hàm sự lạnh lùng.

Yết hầu Phó Minh Sâm khẽ động, ánh mắt nhìn đại thiếu gia Giang lại trở nên lười biếng: "Đúng vậy, hôm đó tôi uống nhiều, nổi lên lòng đồng cảm liền nhặt cô ấy về. Dù sao nhà cũng nhiều, chẳng thiếu một căn để nuôi cô ấy.”

Phó Minh Sâm nói xong liền cúi đầu châm một điếu thuốc. Làn khói bay lơ lửng, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Đại thiếu gia Giang nhấp một ngụm rượu, đẩy người phụ nữ đang ngồi trên mình ra, ngồi gần Phó Minh Sâm hơn, giọng nói không giấu được vẻ thích thú: "Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp, hay là, cậu đưa đến đây chơi đi?”

Bàn tay đang ở trong ánh đèn của Phó Minh Sâm đột nhiên nắm chặt ghế sô pha, mắt quét qua đám người đang hỗn loạn bên trong, ngậm điếu thuốc, mơ hồ nói: "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng tiếc là một người mù, không dẫn đi được. Bỏ đi, đừng phá hỏng cuộc vui của mọi người."

Khói thuốc lững lờ đến mức khiến anh ta cay mắt.

Ở cửa phòng bao, Chu An giữ nguyên tư thế giơ bàn tay chuẩn bị gõ cửa mãi hồi lâu, không còn sức lực chống đỡ hộp quà trong lòng rơi xuống, rơi trên tấm thảm, phát ra âm thanh khó chịu mà chỉ Chu An có thể nghe thấy.

Chu An định thần lại, cúi xuống mò mẫm, nhặt hộp quà lên, sau đó xoay người rời đi.

Hóa ra trong mắt Phó Minh Sâm cô chỉ là một người đẹp vô dụng.

Hóa ra anh ta không bao giờ đưa cô đi gặp bạn bè chỉ vì cô là người mù, đưa ra ngoài làm anh ta mất mặt.

Chu An đi tới cửa câu lạc bộ, Trương Phụng Khiết cầm trà sữa chạy tới bên cạnh cô, nghi hoặc hỏi: "Sao em lại đi ra rồi? Không tìm thấy Phó tiên sinh sao?"

Cổ họng Chu An thắt lại, lông mi dài run lên, hai tay vô thức nắm lấy ruy băng trên hộp quà, trầm mặc một hồi mới nói: "Em không đi vào."

Trương Phụng Khiết thấy Chu An sắc mặt không đúng lắm, nhẹ giọng hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Chu An cười: "Không sao, chỉ là em không dám đi vào. Chị Phụng Khiết chị về trường đi, em cũng phải về nhà đây.”

Thì ra là như thế, Trương Phụng Khiết an ủi: "Không sao đâu, đợi về nhà rồi em tặng quà sau, Phó tiên sinh nhận được chiếc cốc em tự tay làm nhất định sẽ vô cùng yêu thích."

Trương Phụng Khiết đưa Chu An lên taxi, sau chụp ảnh biển số xe taxi thì chào tạm biệt Chu An: "Ký túc xá của chị có gác cổng, nếu không thì đã đưa em về rồi. An An về đền nhà nhớ gửi tin nhắn cho chị nhé."

Chu An: "Vâng."

Tài xế taxi khởi động xe, xác nhận lại điểm đến với Chu An: "Chào cô, nhà cô ở số ba khu Thấm Thuỷ, đường Giang Nguyệt phải không?"

Chu An do dự một giây, bình tĩnh cười, chậm rãi nói: "Là địa chỉ này, nhưng không phải nhà của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play