Tần Duyệt Nhan ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nghiêng đầu nhìn về phía sau, bàn tay theo ý thức ôm lấy cánh tay Phó Minh Sâm, bất an nói: "Anh Minh Sâm, có muốn chúng ta đi xuống xem một chút hay không?"

Cô ta nhớ mang máng trên đầu con chó vàng kia có đeo một cái dây thừng để dắt, còn có thẻ khắc tên, dường như là có chủ... Nếu như chủ nhân của con chó biết sủng vật của mình xảy ra chuyện, hẳn rất đau lòng.

Phó Minh Sâm thu lại ánh mắt không dám đi xem tình trạng của Đại Hoàng, hai tay dùng sức nắm chặt tay lái ngoặt một cái, xe chuyển động đi vào một con đường khác, anh ta nói: "Không cần, con chó kia không có liên quan gì đến chúng ta. Cho dù chết, cũng không phải lỗi của chúng ta."

Tần Duyệt Nhan quay đầu nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Phó Minh Sâm ở bên cạnh, yên lặng thu lại tay vịn vào tay anh ta. Trong khoảnh khắc này, đột nhiên cô ta cảm giác được Phó Minh Sâm có chút lạnh lùng quá mức.

Phó Minh Sâm thấy Tần Duyệt Nhan lùi bước trước thời khắc sống còn thì cầm tay cô ta, một tay anh ta điều khiển xe dừng lại ở ven đường, quay đầu chăm chú nhìn cô ta, an ủi vỗ nhẹ vào bả vai Tần Duyệt Nhan, nói: "Ở trong xe chờ tôi một chút."

Tần Duyệt Nhan sững sờ gật đầu: "... Ừm."

Mấy phút sau, Phó Minh Sâm đi ra khỏi cửa hàng giá rẻ gần đó, mở cửa xe ngồi lên, đưa một bình sữa bò nóng cho Tần Duyệt Nhan.

Lúc Chu An bất an sẽ uống sữa bò nóng.

Một tay của Phó Minh Sâm bao trùm lên hai tay đang cầm sữa bò nóng của Tần Duyệt Nhan, một tay khác vặn nắp bình ra, "Sữa bò nóng có thể giúp làm dịu lo lắng, nếu mấy ngày nay em cảm thấy không thoải mái, thì tôi dẫn em đi trò chuyện với bác sĩ tâm lý một chút."

Ánh mắt Tần Duyệt Nhan lay động dừng ở bàn tay khô ráo ấm áp của Phó Minh Sâm, cảm giác đỉnh đầu của mình đang có khí nóng bốc lên.

Anh ấy chủ động nắm tay của mình...

Anh ấy nói đưa mình đi gặp bác sĩ tâm lý, có thể anh ấy cảm thấy mình bị kinh sợ nhỏ hay không... Đó cũng là bởi vì quan tâm mình nha!

Tần Duyệt Nhan gật gật đầu lại lập tức dùng sức lắc đầu, gương mặt ửng đỏ, "Tôi cũng không có bị dọa đến sợ hãi, chính là không hiểu nên có chút áy náy với chủ nhân của con chó..."

Khoảnh khắc dịu dàng ở trong xe, nhưng giờ phút này ở cổng của cửa hàng, Chu An đang lo lắng hỏi thăm người qua đường có nhìn thấy Đại Hoàng của cô hay không.

"Cô gái con chó nhỏ là của cháu mang đến." Bác gái bát quái vốn định lấy di động ra cho Chu An xem video mà mình quay được, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt không tiêu cự của cô, bác gái đành phải miêu tả sinh động như thật hình ảnh vừa rồi.

Bác gái: "Con chó của cháu vẫn luôn cắn chân một người đàn ông, dọa sợ bạn gái của cậu ta!"

Chu An thất thần nói: "Đại Hoàng sẽ không tùy ý làm người khác bị thường...Em ấy rất ngoan rất được người khác yêu thích..."

Bác gái: "Sau đó con chó của cháu bị cây gậy của bảo vệ đánh, nó chạy."

"Chu An!"

Lúc Trương Phụng Khiết đuổi đến, Chu An đang ở phòng an ninh của cửa hàng trên đường. Đại Hoàng phạm sai cô phải chịu, cô phải bồi thường, chỉ hi vọng nhân viên công tác của cửa hàng có thể phối hợp với cô tìm Đại Hoàng về.

"Em không thấy Đại Hoàng." Chu An quay đầu, trong gió rét giọng nói yếu ớt vỡ vụn lộn xộn.

Trương Phụng Khiết đuổi kịp cô, không đành lòng mở miệng nói với cô: "Vừa rồi chị có nghe người ta nói, con đường ra bãi đỗ xe bên kia xảy ra sự cố, đụng chết một con chó."

Tay Chu An chống vào tường, sau một lúc im lặng, cô chậm rãi nói: "Đưa em đi xe một chút."

Trương Phụng Khiết: "Được."

Có lẽ xảy ra chuyện chứ không phải Đại Hoàng đâu, trong lòng Trương Phụng Khiết cầu nguyện.

Lúc bọn họ đến hiện trường xảy ra sự cố, cảnh sát giao thông đang xử lý thi thể con chó. Con đường bên này đã sắp xếp biển cảnh báo an toàn, bên trong có một con chó vàng tê liệt ngã trong vũng máu, máu tươi ở trong không khí lạnh giá toát ra khí nóng, là vừa xảy ra chuyện. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Mùi máu tươi nồng đậm, Chu An có cảm giác đầu óc choáng váng mơ hồ, cô há to miệng, khó khăn phát ra tiếng hỏi Trương Phụng Khiết: "Là Đại Hoàng của em sao?"

Thân hình Đại Hoàng quá dễ nhận biết, bên trong vũng máu cũng có thẻ khắc chứng minh thân phận người chết.

Trương Phụng Khiết nhìn một chút liền biết: "... Là Đại Hoàng."

Chu An chớp mắt một cái như mất hồn, đôi mắt cô mờ mịt chớp chớp hiện lên nước mắt.

Vốn Trương Phụng Khiết tưởng rằng Chu An sẽ khóc lớn sẽ ngã xuống, nhưng Chu An chỉ bình tĩnh đứng ở bên cạnh thi thể Đại Hoàng, trong mắt chứa đầy nước, lăn xuống.

Chu An đưa tay lau nước mắt, nỉ non nói: "Em muốn dẫn Đại Hoàng về nhà. Đại Hoàng, chúng ta về nhà."

Trương Phụng Khiết đưa Chu An đến trước mặt cảnh sát giao thông, tự mình Chu An thương lượng với bọn họ.

Cảnh sát giao thông thấy chủ nhân con chó là một cô gái trẻ tuổi bị mù, trong lòng lay động, làm theo quy định đơn giản rồi để bọn họ mang thi thể con chó đi.

Người của bệnh viện thú cưng đến cất Đại Hoàng vào trong đồ chứa được đặc chế, Chu An và Trương Phụng Khiết đi cùng. Trên đường đưa Đại Hoàng đi hoả táng, Chu An gọi điện thoại cho Phó Minh Sâm.

Lần thứ nhất không có người nhận, lần thứ hai vẫn như cũ.

Phó tiên sinh đang bận công việc.

Tự cô cũng có thể xử lý.

Chu An để điện thoại di động xuống.

Sau khi xử lý xong, Chu An mang theo Đại Hoàng hủ tro cốt trở lại biệt thự Gia Ninh. Thời gian trước đó đám người hầu nhận được tin Đại Hoàng qua đời từ chỗ Trương Phụng Khiết, cũng không dám tiến lên an ủi Chu An, các cô ấy sợ an ủi Chu An càng khó qua.

Chu An tự giam mình ở trong phòng.

Cô nằm ở trên giường, kéo chăn che lại đỉnh đầu, nhắm mắt lại, nước mắt liền thuận khóe mắt chảy vào trong tóc mai. Cô khóc rất yên tĩnh.

Chu An không biết trôi qua bao lâu, Phó Minh Sâm nhẹ nhàng vén chăn đang che mặt cô lên, giọng nói vô cùng dịu dàng: "An An, lúc khó chịu muốn khóc thì khóc lên. Em buồn bực như thế này sẽ làm hại thân thể."

Chu An nghiêng đầu, mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía giọng nói, "Phó tiên sinh, Đại Hoàng không còn."

"...Tôi biết, dì Khương nói cho tôi biết." Phó Minh Sâm quay đầu qua chỗ khác, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, lúc em liên lạc thì tôi đang làm việc, không thể ở bên cạnh em đầu tiên."

"Không sao, " Chu An nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn như cũ đứng ở góc độ của Phó Minh Sâm khéo hiểu lòng người nói: "Không sao, tôi biết anh công việc bận rộn, chuyện của anh quan trọng hơn."

Phó Minh Sâm sững sờ chớp mắt một cái.

Chuyện của anh ta quan trọng hơn? Chuyện gì của anh ta? Lúc Chu An đau lòng thì đi câu dẫn Tần Duyệt Nhan, leo lên giành quyền với nhà họ Thẩm sao?

Phó Minh Sâm rất muốn cho mình một bàn tay. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

"An An, " Giờ phút này Phó Minh Sâm cố gắng muốn kéo Chu An từ cảm xúc khổ sở trở về, đền bù những tổn thương mình tạo cho cô, anh ta nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Chu An, đặt ở lòng bàn tay làm nóng, suy nghĩ nói: "Ngày mai chúng ta đi dạo cửa hàng thú cưng đi, tôi chọn cho em một con chó dẫn đường càng thông minh ngoan ngoãn hơn so với Đại Hoàng."

Chu An không nháy mắt "Nhìn" anh ta.

"An An?" Phó Minh Sâm không rõ vì sao đột nhiên Chu An không trả lời anh ta.

"Phó tiên sinh, " Chu An cong khóe miệng, cười đến bi thương lại xán lạn, "Trước khi Đại Hoàng trở thành con chó dẫn đường thì em ấy đã sớm thành người nhà của tôi."

Vẻ mặt Phó Minh Sâm cứng đờ, anh ta biết mình nói sai.

Chu An chậm rãi rút tay mình ra, một lần nữa dùng chăn che đầu lại, cất tiếng nói buồn buồn, "Dù có thông minh lại ngoan ngoãn cũng không phải là Đại Hoàng."

"Tôi... An An..." Phó Minh Sâm mở miệng nói lăng lộn xộn.

Chu An: "Tôi không trách anh. Phó tiên sinh thời gian anh và Đại Hoàng chung đụng không nhiều, em ấy vẫn không có may mắn để trở thành bạn của anh, anh nói như vậy cũng rất bình thường."

Phó Minh Sâm im lặng hai giây, nói: "Được, vậy em cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa, ngủ một lúc đi."

Lúc Phó Minh Sâm quay người muốn đi, bỗng nhiên Chu An gọi anh ta lại: "Phó tiên sinh, hôm nay anh xịt nước hoa khác rồi sao?"

Bước chân Phó Minh Sâm dừng lại, anh ta run lên một giây, quay đầu nói: "Vẫn dùng chai em điều chế cho tôi, làm sao vậy?"

Giọng nói Chu An lạnh nhạt, lại giống lưỡi dao dần dần cắt vào trái tim Phó Minh Sâm, "Trên người anh có mùi hương của linh lan, mộc lan và hoa hồng, có chút ngọt, giống như mùi hương dịu dàng của phụ nữ."

Mí mắt Phó Minh Sâm giật một cái, nhịp tim nhanh thêm mấy phần, anh ta dịu dàng nói: "A, có khả năng lúc buổi chiều mang thư ký đi thị sát thì bị dính vào."

Anh ta nhìn Chu An vẫn buồn bực ở trong chăn, không nói gì thêm, nhưng chân thành nói: "Lời tôi nói là thật."

Chu An khẽ cười một cái, nói: "Tôi tin tưởng anh, Phó tiên sinh."

Coi như cô biết trước kia mùi nước hoa của thư ký dính vào người Phó Minh Sâm chưa từng có loại mùi hương cao cấp như này, cũng chưa từng có mùi nồng đậm như vậy, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Phó Minh sâm. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Phó tiên sinh lừa cô để làm gì?

Nếu như anh ta thích người khác thì giữ cô lại làm gì, tại sao lại nói dối cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play