“An An!” Phó Minh Sâm nghe được thông báo trên loa phát thanh thì lập tức chạy đi, đẩy cửa phòng nhận lại đồ thất lạc ra, hổn hển gọi tên Chu An.

Ở trong góc, một thanh niên đội mũ xám bất mãn nhìn Phó Minh Sâm, rồi đi ra bằng cửa khác.

“Anh là người nhà của cô Chu An à.” Nhân viên lễ tân đứng ở cửa chào hỏi rồi đưa Phó Minh Sâm đến phòng nghỉ: “Cô Chu An đang ở đây.”

Phó Minh Sâm gật đầu, mắt hướng vào trong phòng nghỉ rồi nói: “Cảm ơn nhiều.”

“Thưa anh, lần này có người tốt đưa chúng tôi đến tìm bạn gái anh đang bị lạc được.” Người nhân viên ở phía sau không nhịn được nhắc nhở: “Bạn gái anh rất đẹp lại là thuộc nhóm người dễ bị tổn thương, dễ bị bọn tội phạm chú ý đến. Mặc dù xã hội bây giờ cũng được xem là an toàn nhưng mỗi ngày đều có phụ nữ và trẻ em bị mất tích…”

Nhân viên nhìn thấy dáng vẻ của Phó Minh Sâm thì không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Phó Minh Sâm không hề nghe thấy lời khuyên của nhân viên, anh ta ngồi xuống bên cạnh Chu An, nhìn cô thật kỹ từ đầu tới chân, yết hầu chuyển động, anh ta hỏi cô, giọng nói mang theo một chút áy náy mà bản thân anh ta cũng không nhận ra: “Có bị thương không?”

Chu An lắc đầu, cười rộ lên. Cô rất ít khi “thấy” Phó Minh Sâm để lộ cảm xúc của mình, bây giờ tự nhiên muốn trêu chọc anh ta một chút. Chu An nói với Phó Minh Sâm: “Hình như sợi tóc bị thương.”

“Để tôi xem ở chỗ nào.” Phó Minh Sâm lập tức nói rồi mới nghĩ lại lời Chu An, anh ta chớp mắt, cúi đầu khẽ cười.

Chu An luôn quan tâm đến cảm xúc của anh ta, ngay cả lúc này người cần được quan tâm là cô thì cô vẫn quan tâm anh ta trước.

Trong lòng Phó Minh Sâm bắt đầu thấy chua xót.

Anh ta cẩn thận sửa lại mái tóc rối của Chu An, nắm lấy tay Chu An, dịu dàng hỏi cô: “Có muốn đi chơi tiếp không? Nếu mệt rồi thì chúng ta về nhà nghỉ.”

Chu An yên tâm đi theo anh nói: “Chúng ta đi nghe một vở opera rồi về, vừa nãy tôi có nghe chị gái ở đây nói opera ở đây diễn khá hay, giới thiệu chúng ta đi xem.”



Tần Duyệt Nhan cầm hai cái kem quay lại tìm Thẩm Chu An thì không thấy anh ấy đâu, lập tức gọi điện liên tục cho anh ấy. Thẩm Chu An bất đắc dĩ nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại sau đó thở dài nghe máy: “Alo.”

Tần Duyệt Nhan từ nhỏ đến lớn đều là cái đuôi của anh ấy. Lúc mười tuổi tính tình anh ấy có sự thay đổi lớnlớn, cô ấy vẫn vừa mắng mỏ anh họ nhẫn tâm nhưng vẫn càng bám chặt lấy anh ấy hơn.

Tần Duyệt Nhan nói anh ấy từ người anh bệnh tật biến thành người anh cool ngầu, rất ngầu.

Tần Duyệt Nhan đưa cho Thẩm Chu An một cái kem vani đã tan chảy, Thẩm Chu An ghét bỏ không muốn ăn chỉ muốn vứt đi.

Tần Duyệt Nhan vội vàng ngăn cản: “Ơ ơ ơ anh không ăn cũng đừng vứt, đây là người em thích tặng cho em, rất là quý đấy.”

Tần Duyệt Nhan mười ngày nửa tháng là có thể rơi vào lưới tình, tần suất thường xuyên đến mức Thẩm Chu An đã sớm đã nói thẳng với cô nhiều lần. Cô ấy không phải người có thể yêu sâu đậm, gia đình cô ấy cũng để mặc cô ấy vui đùa.

Tần Duyệt Nhan thò đầu chắn trước mặt Thẩm Chu An, nét mặt tỏ vẻ “Anh mau hỏi em”: “Anh họ anh không tò mò lần này em nhìn trúng người thế nào sao?”

Thẩm Chu An đẩy đầu cô ta ra, anh ấy không hỏi là có thể ngăn Tần Duyệt Nhan thao thao bất tuyệt, anh ấy lười biếng nói: “Không tò mò.”

Tần Duyệt Nhan không vui nói: “Em rất thích âm thanh vừa nãy phát ra từ đài phát thanh, chắc chắn là một cô gái dịu dàng.”

Thẩm Chu An nói có lệ: “À.”

“À đúng rồi, hình như cô ấy trùng tên với anh.” Tần Duyệt Nhan cảm thấy rất thần kỳ, cô ấy nói: “Cùng một cái tên, tính cách của anh và cô gái ấy sao lại có thể khác nhau một trời một vực như thế.”

Thẩm chu An cười, nhướn mày hỏi cô ấy: “Chỉ cần nghe giọng nói là biết à?”

Tần Duyệt Nhan: “Đúng vậy, anh đừng có xem thường sự nhạy bén của người phát thanh…”

——

“Mẹ nói, gần đây tôi cũng không gây chuyện!” Ở trên sân băng, Phó Minh viễn đang đeo găng tay khúc côn cầu và đồ bảo hộ, hùng hùng hổ hổ nói nhưng không nhận được phản hồi, anh ta quay người tức giận nói với Phó Minh Sâm đang khom lưng đeo bảo vệ đầu gối: “Có phải mày đâm sau lưng tao không!”

Phó Minh Sâm ngước mắt lên lạnh lùng nói: “Tôi không hèn hạ như anh”

Phó Minh Viễn chửi một tiếng, cảm thấy lời Phó Minh Sâm còn có ý khác, anh ta nói: “Con chim hoàng yến mày nhốt trong lồng vàng là do bố tự mình điều tra ra! Nếu như tao có thể nắm được nhược điểm này trước thì kiểu gì tao cũng sẽ khiến mày nhường con chim nhỏ đó cho tao chơi vài ngày.”

Nói thật, lần trước anh ta vô tình nhìn thấy ảnh của Chu An trong thùng rác ở phòng sách của Phó Tấn Hoa, cô gái kia hoàn toàn khác biệt với mấy người son son phấn phấn bên cạnh anh ta, cực kỳ xinh đẹp, trong trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần.

Anh ta cảm thấy rung động.

Chắc chắn là không thể mượn, Phó Minh Sâm cực kỳ ghét người khác đụng vào đồ của mình, anh ta nói thế là vì anh ta cũng cực gì ghê tởm Phó Minh Sâm.

Quả nhiên, Phó Minh Sâm đã bị anh ta kích thích đến mức lột bỏ dáng vẻ bình tĩnh trước đó. Phó Minh Sâm vứt găng tay xuống, bước lên phía trước dùng một tay tóm lấy cổ áo của Phó Minh Viễn sau đó siết chặt rồi nhấc lên.

Phó Minh Viễn chân không chạm đất, cảm giác không thể thở nổi, anh ta hoảng loạn dùng hai tay nắm chặt lấy tay phải của Phó Minh Sâm, dùng hết sức lực để giúp mình thở dễ hơn: “Buông, buông tay!”

Phó Minh Sâm vẫn nắm chặt.

Mấy năm nay Phó Minh Sâm luôn nhẫn nhịn người anh lúc nào cũng tác oai tác quái trên đầu anh ta bởi vì thân thận phân của anh ta không quang minh chính đại. Mẹ anh ta là người chen vào cuộc hôn nhân chính thức của Phó Tấn Hoa và mẹ của Phó Minh Viễn, hơn hai mươi lăm năm nay anh ta luôn phải cúi đầu trước người nhà họ Phó, luôn luôn phải đáp ứng mọi yêu cầu của bọn họ.

Nhưng bây giờ anh ta đã hiểu ra, càng nhượng bộ thì chỉ càng khiến bản thân mình càng thêm không thể chịu nổi, cuối cùng đến mảnh đất cuối cùng trong đời anh ta cũng không thể giữ nổi.

Chu An của anh ta, người khác đừng hòng đụng vào.

“Minh Sâm, Minh Viễn.” Trợ lý già của Phó Tấn Hoa đứng ở cửa phòng thay đồ, dường như không để ý đến việc hai anh em đánh nhau, ông ta chỉ bình tĩnh nói: “Chủ tịch đến rồi.”

Phó Minh Sâm buông tay, Phó Minh Viễn ngã ngồi trên mặt đất.

Phó Minh Sâm: “Chúng tôi đến đây.”

Trong sân băng rét như cắt, tâm trạng hai anh em Phó Minh Sâm và Phó Minh viễn cũng lạnh lẽo giống thế. Hai anh em tính cách sở thích khác nhau một trời một vực, điểm giống nhau duy nhất của hai người chính là thái độ với sân băng này.

Sân băng là ác mộng với họ.

Hai người đứng trên mặt băng rộng lớn, cách nhau năm mét. Ngoài đeo găng tay và bảo vệ đầu gối thì không còn đồ bảo hộ nào khác, cũng không đi giày.

Bởi vì họ chính là “quả bóng” sẽ bị đánh.

Phó Tấn Hoa mặc quần áo bảo hộ màu trắng, tay cầm gậy khúc côn cầu, trượt từ cửa vào, nhìn thấy hai chân Phó Minh Viễn không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm: hy vọng lần này người bị dạy bảo không phải anh ta, không phải anh ta …

Phó Tấn Hoa trượt đến chỗ Phó Minh Viễn, ông ta lấy gậy đập vào bụng anh ta, Phó Minh Viễn bị đánh đến mức ngã ra sau vài mét, cuộn người trên mặt băng khổ sở nói: “Ba, con sai rồi…con sai rồi…”

Phó Tấn Hoa bị đứa con trai không có tí khí phách nào làm cho tức giận, thấp giọng mắng mỏ: “Đồ vô dụng.”

Ông ta lại nhìn sang Phó Minh Sâm, rồi trượt về điểm xuất phát, một lần nữa lại trượt về phía họ. Lần này, mục tiêu là Phó Minh Sâm.

Gậy khúc côn cầu nện vào bụng Phó Minh Sâm, Phó Minh Sâm quỳ trên mặt đất chống đỡ cơ thể, hai tay nắm thành nắm đấm để mình không ngã xuống.

“ Lần này, mày biết tại sao không?” Phó Minh Viễn từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Phó Minh Sâm: “...Con đưa…Chu An ra ngoài.”

Phó Minh Sâm hừ lạnh một tiếng, lại đập một gậy lên lưng Phó Minh Sâm, nghe Phó Minh Sâm kêu lên, ông ta lại hỏi: “Còn gậy này thì sao?”

Phó Minh Sâm không biết

Phó Tấn Hoa hận rèn sắt không thành thép nói: “Bởi vì mày không chỉ mang cô ta ra ngoài, mà suýt nữa còn bị đứa con gái họ Thẩm bắt gặp!”

Trong lòng Phó Minh Sâm cười khổ, sau đó ngửa đầu, mở to đôi mắt đỏ ửng nhìn Phó Tấn Hoa, lúc mở miệng nói âm thanh khàn khàn: “Con sai rồi.”

Phó Tấn Hoa không nói gì, ông ta trượt ra xa, dùng gậy đánh quả bóng khúc côn cầu về phía Phó Minh Sâm, bóng nặng nề trượt trên băng đập vào xương sườn của Phó Minh Sâm, yết hầu anh ra chuyển động, nuốt xuống ngụm máu tanh sắp phun ra.

“Mày là con tao, tao đã giáo dục mày thành một người bất tài.” Phó Tấn Hoa đến gần Phó Minh Sâm, cúi người xuống nhìn vào mắt của anh nói: “Đợi đến khi mày ngồi lên vị trí của tao, mày làm gì tao cũng không ngăn cản kể cả việc thành đôi với đứa con gái kia.”

Bàn tay Phó Tấn Hoa nắm chặt trên mặt băng.

Phó Tấn Hoa dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng bây giờ, mày không có tư cách.”

Móng tay đâm vào băng, lạnh lẽo như những cây kim nhỏ không do dự mà đâm vào ngón tay Phó Minh Sâm.

Phó Tân Hoa biết lần này anh ta đã nghe lời.

Lần dạy bảo này đã đạt mục đích, Phó Tấn Hoa vứt gậy và bóng xuống đất rồi rời đi.

“Ha ha ha ha ha.” Phó Minh Viễn đang giả chết từ mặt đất đứng lên, chỉnh lại kiểu tóc của mình rồi đến bên cạnh Phó Minh Sâm cười nhạo: “Bố đánh mày mạnh hơn đánh anh nhỉ, hả giận hả giận!”

Phó Minh Sâm cố gắng đứng lên, không nói gì hết, ôm xương sườn của mình chậm rãi rời khỏi sân băng.

Lên xe, người tài xế luôn theo anh ta nhìn thấy tình trạng của anh ta không tốt lắm lập tức hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh có cần đến bệnh viện không?”

“Về công ty.” Phó Minh Sâm vặn một chai nước uống một ngụm, dặn dò đơn giản.

Anh ta đã quen với việc này, còn có thể như thế nào được.

“Vâng.” Tài xế tập trung lái xe không dám nhìn anh ta qua gương chiếu hậu. Mỗi lần anh ta thấy chủ tịch trở về thì không khí đều là áp suất thấp, tài xế không dám đụng vào anh.

Phó Minh Sâm mở điện thoại ra, tin nhắn chưa đọc đầu tiên là tin nhắn thoại dài ba mươi tư giây của Chu An.

Ngón tay dừng lại một giây, Phó Minh Sâm không mở tin nhắn mà mở phần bạn bè mới trên wechat.

Hai ngày trước Tần Duyệt Nhan gửi kết bạn, anh còn chưa đồng ý.

Phó Minh Sâm nhấn vào đồng ý.

[Bạn đã thêm Phi Điểu, bây giờ có thể bắt đầu nói chuyện]

Phó Minh Sâm ghi chú “Phi Điểu” là Tần Duyệt Nhan, sau đó gửi tin nhắn đầu tiên cho cô ta: [Xin chào, tôi là Phó Minh Sâm.]

Một lúc lâu người bên kia mới trả lời: [ Tôi tưởng anh sẽ không đồng ý cơ / mặt cười]

Phó Minh Sâm: [Xin lỗi, tin nhắn nhiều quá nên không để ý.]

Tần Duyệt Nhan: [Được thôi]

Tần Duyệt Nhan: [Lần trước anh mời tôi hai cây kem, lúc nào tôi trả lại anh được]

Phó Minh Sâm: [Tôi thì lúc nào cũng được, tùy cô]

Tần Duyệt Nhan: [ Anh không nói không cần trả… Tôi có thể nghĩ anh đồng ý gặp tôi/ chống cằm mặt suy ngẫm]

Tần Duyệt Nhan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn thấy giao diện trò chuyện hiển thị “Đối phương đang viết”, tự mình lẩm bẩm nói: “Có cần suy nghĩ lâu như thế không, đã nửa phút rồi!”

Vù- Có tin nhắn mới, Tần Duyệt Nhan từ trên giường nhảy dựng lên.

Phó Mình Sâm: [Được.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play