Thẩm Chu An tìm được chuỗi hạt ở khe hở giữa xi măng và cỏ, anh ấy cúi người xuống nhặt. Sợi dây màu đỏ trông có vẻ mới, nhất định là được thay thường xuyên, các hạt thiền trông có vẻ cũ hơn, ở trên có khắc chữ đơn giản.
Thầm Chu An biết chữ vốn được khắc trên đó vì nó từng là của anh ấy.
“Tốt quá.” Chu An thở phào nhẹ nhõm, chân thành mỉm cười với Thẩm Chu An: “Đây là món đồ duy nhất mà mẹ để lại cho tôi, cảm ơn Kẹo bạc hà tiên sinh.”
Thẩm Chu An nhíu mày xác nhận: “Của mẹ em tặng cho em à?”
Chu An chắc chắn nói: “Vâng, đúng vậy.”
Thẩm Chu An sờ lên vòng hạt và suy nghĩ một lát, sau đó nhìn lên cái cổ mịn màng của Chu An rồi hỏi: “Có cần tôi đeo cho không?”
Chu An ngẩn người, lập tức nói: “Không cần, tôi đem về nhà cất, nhỡ đâu lần sau mà rơi nữa thì có thể sẽ không tìm được mất.”
Chu An mở lòng bàn tay, Thẩm Chu An đặt chuỗi hạt vào tay cô.
“Chu An.” Thẩm Chu An lần đầu gọi tên cô: “ Nhà em ở gần đây à?”
Chu An không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng nghĩ đến việc Kẹo Bạc Hà tiên sinh đã giúp cô hai lần, có lẽ anh ấy không phải người xấu cho nên cô vẫn thành thật trả lời: “Vâng, tôi và bạn trai sống ở đây.”
Thẩm Chu An nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt của cô nói: “Hôm nay tôi mới chuyển đến gần đây, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, nếu có việc gì cần giúp thì em, các em có thể đến tìm tôi.”
Chu An: “Được ạ, anh cũng vậy.”
Hai người tách nhau mỗi người đi một hướng, Chu An dẫn theo chú chó của cô đi dạo dọc theo bờ sông, Thẩm Chu An đi về phía trước được hơn một trăm mét thì không muốn đi nữa, anh ấy quay người nhìn thiếu nữ trong tầm mắt mình đang lặng lẽ bước đi.
Chăm chú nhìn một lúc lâu, hình bóng cô gái trong đầu Thẩm Chu An và bóng dáng của Chu An dần dần chồng lên nhau.
Thẩm Chu An tìm được cô gái năm đó đã chăm sóc anh ấy trong vụ bắt cóc hơn nữa còn giúp anh ấy chạy thoát. Là cô gái rõ ràng cũng đang sợ hãi đến phát run nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn trước mặt để bảo vệ anh ấy.
Thẩm Chu An lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý: “Giúp tôi điều tra một người, tra ra thông tin gì cũng được.”
——
Một tin tức tốt không cánh mà bay cũng không ảnh hưởng mấy đến Chu An, cô chỉ ủ rũ có mấy tiếng đồng hồ rồi lại trở về là một Chu An vui vẻ hoạt bát.
Cô vẫn luôn canh giữ ngôi nhà mà nam chủ nhân của nó một tuần chỉ về được một lần, cô vẫn mang trong mình trái tim tràn đầy yêu thương nhắn tin cho Phó Minh Sâm, vẫn luôn chờ đợi kỳ tích để khôi phục thị lực.
Gió lạnh chỉ còn là của ngày hôm qua, hôm nay ánh mặt trời đã rực rỡ, là một ngày đẹp trời.
Còn một tin tốt nữa đó là Phó Minh Sâm muốn đưa Chu An đến công viên giải trí.
Chu An chớp mắt vẻ mặt không thể tin được mà nắm lấy tay của Phó Minh Sâm: “ Phó tiên sinh, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Phó Minh Sâm đặt vé vào cửa công viên giải trí vào tay Chu An để cô có thể cảm nhận được: “Em không muốn đi à?”
“Không phải!” Chu An trả lời chân thành nhưng cô có hơi áp lực: “Vì tôi mà hôm nay anh không đi làm à?”
“Nghỉ một ngày cũng không có vấn đề gì lớn, tôi là tổng giám đốc, công việc của tôi, tôi có thể tự mình xử lý.” Phó Minh Sâm nói: “Lâu rồi chúng ta không đi thư giãn rồi.”
Nhớ đến trạng thái gần đây của Phó Minh Sâm, Chu An cũng cảm thấy anh ta cần phải nghỉ ngơi nên không còn cảm thấy gánh nặng tâm lý, cười rộ lên nói: “Vậy hôm nay ngoài chơi ra thì không cần nghĩ gì nữa.”
Dưới sự làm nũng của Chu An, Phó Minh Sâm đổi bộ âu phục công sở màu đen thành quần áo thời học sinh, áo hoodie màu đen kết hợp với quần bò. Chu An thì mặc áo hoodie màu trắng và chân váy ren đen, hai người được giúp việc khen là rất xứng đôi.
Phó Minh Sâm thấy Chu An vui vẻ vì họ đang mặc đồ đôi, trong lòng anh ta giống như bị gai đâm.
Cái gai này đã có từ khi anh ta đồng ý với bố sẽ không điều trị cho Chu An.
Mặc dù rất bất lực, nhưng Phó Minh Sâm hy vọng sau khi từ công viên vui chơi về thì Chu An có thể vui vẻ hơn một chút, như vậy thì cảm giác áy náy của anh ta có thể giảm bớt được phần nào.
Ở cổng công viên, Phó Minh Sâm đeo vòng tay cho Chu An.
Chu An chủ động đưa tay ra lắc lắc trước mặt Phó Minh Sâm, tai cô đỏ bừng nói: “Công viên trò chơi nhiều người, tôi không nhìn thấy anh phải dắt tôi nếu không tôi sẽ đi lạc mất.”
Phó Minh Sâm nắm chặt tay Chu An, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng thì thầm: “Không thể đi lạc được, tôi sẽ nắm chặt em.”
Trong lòng Chu An, Phó Minh Sâm là một người rất bị động, rất kín đáo, trước đây mọi việc đa phần đều là Chu An chủ động. Quen nhau được một năm rồi, Chu An chưa từng được nghe những câu như “Anh yêu em”, “Anh thích em”
Câu nói “Nắm chặt em” đối với Chu An là một câu chính là một câu nói vô cùng tìm cảm. hai tai Chu An đỏ ửng lan đến hai má.
Vì bệnh tình của Chu An nên cô không được chơi những trò kích thích. Nhưng Chu An là một người dễ thỏa mãn, có thể được nắm tay Phó Minh Sâm đi chơi, nói chuyện vui đùa như những cặp đôi bình thường là cô cũng đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Chu An muốn đi chơi vòng quay ngựa gỗ trẻ con, cứ tưởng Phó Minh Sâm không đồng ý thì cô sẽ phải làm nũng một lúc, ai ngờ anh ta không suy nghĩ gì mà lập tức đồng ý.
Anh ta còn nhờ người qua đường giúp họ chụp một bức ảnh ở đây.
Người qua đường thấy hai người đều là trai xinh gái đẹp liền hô to: “Chụp một bức ảnh hôn nhau đi!”
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Trong nháy mắt, cơ thể Chu An cứng đờ, cô chớp chớp mắt do dự khoảng hai giây rồi lập tức nhắm mắt, chậm rãi đến gần Phó Minh Sâm.
Tay bất giác nắm chặt, gương mặt Chu An cũng trắng bệch, Phó Minh Sâm nhìn thấy lông mi Chu An run run, cảm giác được cô đang sợ hãi nên anh ta đã ngăn cản hành động tiến lên trước của cô và nói: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, đừng ép buộc bản thân.”
Anh nói với người qua đường: “Xin lỗi bạn gái tôi hơi rụt rè, chúng tôi chụp như thế này là được.”
Chụp ảnh xong, Phó Minh Sâm dẫn Chu An rời khỏi trung tâm đám đông, anh hơi cúi đầu hỏi cô: “Có phải hơi mệt rồi đúng không?”
Chu An lắc đầu: “Chỉ hơi hơi, không sao đâu.”
Phó Minh Sâm chỉnh lại chỗ tóc mai bên tai cô rồi dẫn cô đến ngồi ở một cái ghế dài: “Tôi đi mua đồ uống, em ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc, ngoan ngoãn chờ tôi về.”
Chu An ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay làm hình trái tim với Phó Minh Sâm: “Được!”
——
Ở một nơi khác trong khu vui chơi, Thẩm Chu An bị Tần Duyệt Nhan lôi kéo đi chơi mấy trò kích thích, vẻ mặt chán nản, Tần Duyệt Nhan dùng hết sức lực kéo Thẩm Chu An đi, thúc giục nói: “Anh họ nhanh lên một chút, cô cố ý bảo em đưa anh đi ra ngoài chơi để cảm nhận được sức sống của người trẻ tuổi!”
“Có sức sống này anh thà đi leo mấy ngọn núi còn hơn.” Thẩm Chu An xua xua tay, không muốn phối hợp: “Em đi chơi đi, anh đi dạo.”
Thật sự anh ấy không bao giờ muốn trải nghiệm lại việc chơi được năm phút mà phải khổ sở xếp hàng một tiếng nữa.
“Em chơi một mình thì có ý nghĩa gì đâu.” Tần Duyệt Nhan bĩu môi, thì thầm oán giận: “Thế thì em cũng không chơi nữa, chúng ta đi mua đồ ăn đi! Ăn xong rồi chơi tiếp!”
Tần Duyệt Nhan nhảy nhót chạy đi, Thẩm Chu An thay đổi lại dáng vẻ bị ép buộc giống như cá muối của mình, đứng giữa dòng người qua lại, tầm mắt nhìn về xung quanh càng thêm nóng rực, anh ấy chậc một tiếng rồi đội mũ áo hoodie màu xám lên, nhìn quanh để tìm một nơi yên tĩnh.
Sau đó, ánh mắt dừng lại.
Thẩm Chu An đi về phía ngựa gỗ.
anh ấy nhìn thấy Chu An đang ngồi trên một cái ghế dài, nghĩ đến cái mũi thính của Chu An, anh ấy dừng bước, chỉ đứng dựa vào cái cây ở cách đó vài mét chăm chú nhìn cô.
Có lẽ cô đi cùng bạn trai, cái người tên là Phó Minh Sâm của tập đoàn Phó Thị.
Lúc này thấy Chu An ngồi một mình, trong lòng Thẩm Chu An cảm thấy hơi bất mãn với Phó Minh Sâm.
Thẩm Chu An vốn định muốn chuồn đi sớm, nhưng mà bây giờ anh ấy muốn đợi đến lúc Chu An đợi được người trở về rồi anh ấy mới rời công viên.
Cửa hàng kem ở đầu bên kia của vòng quay ngựa gỗ đang có mười vị khách xếp hàng đứng xung quanh chờ đợi, Phó Minh Sâm là một trong số đó. Anh ta mua nước ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, nhưng mà lúc nhìn thấy cửa hàng kem lại muốn mua hai cái cho Chu An.
Bả vai anh ta bị vỗ nhẹ một cái, Phó Minh Sâm quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười vui vẻ. Tần Duyệt Nhan giơ tay chào: “Này, chúng ta từng gặp nhau ở bữa tiệc của anh họ tôi Thẩm Chu an.”
Phó Minh Sâm nhìn gương mặt cô ta. Không chỉ vậy, Phó Tấn Hoa từng đưa ảnh của cô ta cho anh ta xem.
Phó Minh Sâm lạnh nhạt nói: “Xin chào.”
Tần Duyệt Nhan nhìn qua quần áo của Phó Minh Sâm rồi mới dò hỏi: “Anh đi chơi cùng bạn gái à?”
Phó Minh Sâm suy nghĩ hai giây rồi nói: “Tôi đưa em gái đi thư giãn.”
Nụ cười trên mặt Tần Duyệt Nhan càng thêm rạng rỡ: “Thật trùng hợp, tôi cũng đi cùng anh họ.”
Tần Duyệt Nhan nhìn chằm chằm Phó Minh Sâm một lúc, vén tóc lên ngượng ngùng nói: “Tôi đột nhiên phát hiện điện thoại hết pin rồi, anh có thể giúp tôi trả tiền kem không? Sau đó tôi sạc được điện thoại sẽ chuyển tiền lại cho anh.”
Tần Duyệt Nhan nghĩ thầm anh ta đừng có bảo phải lấy điện thoại ra xem hoặc là nói mấy câu kiểu như không cần chuyển tiền lại.
Cũng may cô ta nghe được Phó Minh Sâm nói: “Có thể.”
“Cảm ơn nhiều.” Tần Duyệt Nhan lấy một thỏi son từ trong túi mở nắp ra nói: “Anh cho tôi số wechat, lúc quay về tôi sẽ kết bạn với anh.”
Phó Minh Sâm đọc một dãy số, Tần Duyệt Nhân kéo tay áo váy lên, ghi lại số điện thoại lên cánh tay.
Nếu thả tay áo xuống sẽ lau đi vết son môi nên Tần Duyệt Nhan dứt khoát sẵn tay lên, híp mắt cười nói với Phó Minh Sâm: “Phiền anh lấy giúp tôi hai cái kem một cái vị dâu tây một cái vị vani.”
Phó Minh Sâm vừa nhận được hai cái kem của mình và Chu An anh cúi đầu nhìn hai cái kem một hồng một trắng trong tay mình, nở một nụ cười rồi đưa cho Tần Duyệt Nhan nói: “Cô cầm cái của tôi trước đi.”
Tần Duyệt Nhan rõ ràng được lấy lòng, cô ta hào phóng nhận lấy rồi lắc lắc nói: “Cám ơn nhiều, chúng ta gặp lại sau.”
Tần Duyệt An rời đi, Phó Minh Sâm lại mua hai cái khác.
Nhân viên phục vụ: “Xin lỗi anh, chúng tôi đã hết vị dâu tây rồi, anh có thể đổi sang hai cái vị vani không?”
Phó Minh Sâm: “... Không cần nữa.”
Chu An thích nhất là kem vị dâu tây nhưng anh ta đã nhường cho người khác mất rồi.
Lúc Phó Minh Sâm quay lại chỉ thấy trên ghế dài là một nhóm học sinh tiểu học, Chu An không có ở gần đó, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Chu An thì có thông báo đã tắt máy. Phó Sâm hỏi du khách ở gần đó có nhìn thấy Chu An không nhưng bọn họ đều nói không chú ý.
Mười phút trước, một nhóm học sinh tiểu học đến công viên chơi đi đến gần đó, miệng lẩm bẩm kêu mệt mà không có ghế ngồi, Chu An liền đứng dậy nhường ghế.
Đoàn diễu hành chủ đề nhân vật hoạt hình cưỡi ngựa đi qua, rắc hoa và kẹo, phát những bài hát vui nhộn khiến cho nơi đó lại trở nên đông đúc chật kín người.
Chu An bị cuốn vào dòng người, quay đi quay lại mấy phút, lúc bình tĩnh lại thì đã không biết mình đang ở đâu, điện thoại cũng vì hết pin mà tắt máy.
Thẩm Chu An định tiến lên giúp đỡ cô, nhưng mà năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh cô như vậy có thể cô sẽ cảm thấy phản cảm, vì thế anh ta tìm nhân viên của công viên đến giúp.
Nhân viên dẫn Chu An đến phòng tìm đồ thất lạc.
Nhân viên rót cho Chu an một cốc trà nóng, quan tâm hỏi han: “Tên thân mật ở nhà của cô là gì, chúng tôi sẽ giúp cô phát thông báo.”
Mặc dù Phó Minh Sâm chưa từng nói ra, nhưng Chu An biết anh ta không thích quan hệ giữa họ bị tuyên bố cho mọi người, cô là gánh nặng của Phó Minh Sâm.
Chu An cười lắc đầu.
Một phút sau, loa phát thanh trong công viên giải trí vang lên giọng nói đặc biệt có thể xoa dịu lòng người của Chu An: “Phó tiên sinh, Chu An không cẩn thận đi lạc, Chu An đang ở phòng nhận lại đồ thất lạc đợi anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT