Mùa Đông năm 2010, bên trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở nơi nào đó sâu trong núi, có bốn đứa trẻ ốm yếu. Ba nam một nữ, quần áo của bọn trẻ phong phanh, da mặt da tay đều có những vết máu màu xanh đen pha lẫn với những vết nứt nẻ màu tím, nhìn mà đau lòng.
Trên nền nhà của căn nhà gỗ có vài sợi dây thừng, đầu dây bị đứt thành từng mảnh nhỏ, vừa nhìn là biết dùng răng cắn rất lâu.
Chỉ có một cậu bé gầy trơ xương nhắm mắt dựa vào tường, trên khuôn mặt bệnh tật của cậu bé lộ ra màu đỏ ửng. Ba đứa trẻ khác thì đang tụm lại đẩy cái cửa gỗ đang bị khóa, để một cô bé trong nhóm có đôi tay mảnh khảnh nhất đưa tay ra đẩy cái chốt ở bên ngoài.
"Cậu nhanh lên đi!" Một cậu bé cao nhất sốt ruột: "Bọn họ sắp trở lại rồi! Bọn họ mà trở lại thì chúng ta chết chắc!"
Cổ tay của cô bé bị cửa gỗ làm xước da, cô bé cử động, cố gắng vươn ra ngoài một chút, giọng nói non nớt kiềm chế khóc: "Sắp rồi."
Cô bé gạt cái chốt sang một bên từng chút một, cổ tay cọ vào cánh cửa gỗ thô sơ nên chảy ra một mảng máu.
Cuối cùng, bọn trẻ cũng nghe thấy tiếng cái chốt gỗ rơi xuống đất vang lên. Mấy đứa nhỏ để lộ ra nụ cười vui vẻ nhất trong hơn một tháng bị bắt.
Hai cậu bé cao cao đẩy cửa ra, ánh sáng đột ngột lọt vào căn nhà gỗ chật hẹp, ngay lập tức xua tan bóng tối. Cái cậu bé dựa vào tường gắng gượng mở mắt.
Hai cậu bé kia lập tức nắm lấy tay của cô bé: "Chúng ta mau chạy thôi."
Cô bé xoay đầu chỉ vào cậu bé đang nhìn cô ở phía sau, đôi mắt hình quả hạnh cong lên, giọng nói non nớt: "Còn có anh Chu An nữa."
Cậu bé dẫn đầu: "Cậu điên rồi hả! Cậu ta là một tên ma ốm, chúng ta sẽ bị cậu ta liên lụy đó!"
Cô bé nhìn cậu bé khác với ánh mắt cầu xin, nhưng lại nghe giọng điệu dửng dưng của cậu ta: "Mình không có sức, không cõng nổi cậu ta."
Cô bé ủ rũ, mắt ngấn lệ. Cô rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay hai anh chàng kia, lời nói non nớt trong trẻo nhưng lại dứt khoát của cô vang lên trong căn nhà gỗ nhỏ: "Vậy thì mình sẽ đưa anh Chu An đi. Các cậu đi đi, chạy được thì nhất định phải báo với cảnh sát đến tìm mình và anh Chu An."
Hai cậu bé giằng co một giây rồi bước chân chạy vào khu rừng bên cạnh.
Cô bé chạy đến bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống, hai tay vội vàng kéo cậu bé lên lưng mình: "Anh Chu An, em đưa anh ra khỏi đây."
Cậu bé được gọi là anh Chu An vốn dĩ muốn nói nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, cặp mắt đen láy của cậu rơi vào đôi tay quật cường đang chảy máu của cô bé. Cậu dựa vào cơ thể nhỏ nhắn của cô bé để đứng lên thích ứng một chút, giọng nói khàn khàn bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao: "Em không cõng nổi anh đâu, em dắt anh chạy đi."
"Được!" Cô bé rất vui vẻ vì cậu có thể phấn chấn, cô đứng lên, đôi tay bé bỏng nắm chặt tay của cậu bé, chạy về hướng đối diện mà hai cậu bé khác chạy.
Chia ra nhiều hướng để chạy càng tăng thêm xác suất thành công.
Bước đi của cậu bé yếu ớt, bởi vì do vận động kịch liệt mà hoa mắt chóng mặt. Cậu sống chết cắn chặt môi dưới để bản thân duy trì sự tỉnh táo, sức lực còn lại của cậu đều dùng để chạy theo kịp cô bé, đôi chân giống như mất đi tri giác, chỉ di chuyển theo quán tính.
Nếu cô bé dừng lại, hoặc bỏ lại cậu, cậu cũng không còn cách nào đi về phía trước nữa.
Một chiếc xe tải chạy ầm ầm lên lưng núi, tài xế nhìn thấy cánh cửa gỗ mở rộng từ xa, lập tức ngẩng đầu lên lớn tiếng chửi: "Chạy mất rồi! Chó đẻ! Đm, mở cửa chạy mất rồi!"
Lá trong bụi cây cách đó không xa chuyển động, thanh niên ăn mặc như kẻ côn đồ ngồi trên ghế lái phụ chỉ tay nói: "Khốn kiếp, còn chưa chạy xa đâu! Tao đi bắt chúng trở lại!"
Chiếc xe tải chạy đến khi không thể đi thêm được nữa thì hai người đàn ông gầy gò bước xuống xe, lao thẳng vào sâu trong lùm cây.
Có tiếng động giống như của dã thú từ phía sau truyền đến, càng ngày càng gần, nhưng cô bé không thể đi nhanh mà vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay của người phía sau.
Cậu bé muốn buông cũng buông không được.
Cậu biết hai tên người lớn ác độc đó sắp đuổi theo tới nơi rồi.
Cô dắt theo mình sẽ bị chúng bắt lại ngay thôi, bọn chúng sẽ trút giận lên người cô, đánh cô đến thịt nát xương tan. Cô vừa không có sức lại bị thương, sau này cũng không chạy trốn được nữa.
Họ sẽ bán cô vào trong núi sâu để làm vợ, sinh con cho một ông già tàn tật, thê thảm cả một đời.
Cậu là con trai, con trai sẽ không chịu loại đau khổ này.
Thế là cậu bé không di chuyển chân nữa, tự mình ngã xuống. Cô bé bị cậu làm cho lảo đảo, đứng dậy từ trên mặt đất một cách khó khăn, đi tới kéo cậu bé: "Anh Chu An, chúng ta chạy một chút nữa…"
Cậu bé ngã ngồi trên mặt đất, hai tay dùng sức đẩy cô bé, giọng nói yếu ớt, không có sức lực: "Em chạy đi, anh không chạy nổi nữa."
Cậu kìm chế hơi thở, cố gắng nói nhanh một câu: "Em có nhớ số điện thoại anh kêu em học thuộc không? xxxxxxxxx, gọi điện báo cho họ biết anh đang ở đâu. Gia đình anh sẽ đến giải cứu anh giống như anh hùng vậy".
Trên khuôn mặt cô bé chảy đầy những giọt nước mắt nóng hổi, cô bé che miệng khóc, lắc đầu một cách mạnh mẽ.
Anh Chu An không thể bị bắt trở lại, anh ấy bệnh, bị nhốt mấy ngày nữa thì sẽ chết. Nhưng người xấu sắp tìm đến rồi…
Cô bé vừa dùng một chút sức lực nhỏ bé của mình để kéo cậu bé, vừa chú ý động tĩnh ở bốn phía. Bất thình lình, cô bé thấy một hốc cây ở bên trái.
Hốc cây không lớn, miễn cưỡng có thể giấu được một người: "Anh, ở bên kia!"
Giọng nói non nớt của cô bé mang theo hàm ý không dễ từ chối: "Anh trốn vào thì em mới chạy."
"Được." Cậu bé bò vào, cô bé chạy tới gần gốc cây xách qua hai nhánh củi to mà người nông dân để lại không dùng, che ở phía trên.
Cậu bé nằm ngửa ở trong hốc cây, thông qua nhánh củi thấy được cô bé nhấc chân, cơ thể căng cứng chạy sâu vào bên trong rừng cây.
Hai người đàn ông đã đuổi đến đây rất nhanh, tìm kiếm một vòng ở phía sau đóng cửa nhưng không thấy ai. Cái người lớn tuổi bước nhẹ đến đóng cửa, tức giận chửi: "Đm, bọn chúng chạy đi đâu rồi?"
Người đàn ông nhỏ tuổi nhìn thấy có dấu vết giẫm ở bên ngoài bụi cỏ nào đó, lập tức chỉ tay nói: "Đại ca, bên đó!"
Hai người đuổi theo qua đó.
Không lâu sau, tên buôn người vác cô bé ở trên vai quay về. Tay và chân của cô bé bị trói, bị nhét một miếng giẻ nát vào trong miệng. Khuôn mặt cô bé đẫm nước mắt, cô bé đột ngột ngừng vùng vẫy khi đi qua đống củi quen thuộc.
Đống củi khẽ động không dễ nhận thấy.
——
Trong căn nhà gỗ nhỏ, hai người đàn ông mau chóng thu dọn đồ đạc. Bọn chúng để ba tên nhãi con chạy mất nên chỗ này rất nhanh sẽ có người đến kiểm tra.
Tên buôn người vừa ôm dụng cụ vừa thấy cô bé đang giả ngất, tức đến nỗi dùng một chân đạp vào phía sau lưng yếu ớt của cô bé. Cô bé bị đạp đến đau phổi, đột nhiên ho kịch liệt.
"Trước đó tao còn cảm thấy mày ngoan ngoãn, muốn đem mày bán cho một gia đình bình thường. Lần này ba thằng nhãi con chạy mất, số tiền đã mất tao phải lấy lại từ mày." Ánh mắt u ám của người đàn ông tập trung trên người cô bé: "Phía nam có một hộ gia đình, trong nhà có ba lão lưu manh, bọn họ dùng một số tiền lớn nhờ tao bắt một người vợ về cho họ, chính là mày."
Cô bé thu mình co người lại trong góc tường.
Anh Chu An nói người nhà của anh ấy là anh hùng, vậy anh ấy cũng là anh hùng. Nhất định anh ấy sẽ đưa người đến cứu mình.
Người đàn ông đi qua túm cổ áo cô lại, xách lên và ném cô vào trong xe tải bên ngoài căn nhà gỗ. Bất ngờ là trong xe vẫn còn một người, một chị gái lớn hơn cô rất nhiều tuổi.
Người phụ nữ là do hai tên phần tử buôn người này nhận gián tiếp từ trong tay người khác, nói là cô ấy sinh thiếu tháng, không biết sinh con, cái hộ gia đình đó vốn là mua cô ấy nhưng lại đưa cô ấy bán đi chỗ khác.
Áo quần của người phụ nữ bị xé toạc, không che được ngực, cô ấy xoay mặt đi vì xấu hổ. Cô bé hoảng hốt, bò qua đó chắn trước mặt cô ấy.
Như vậy thì sẽ không bị gió thổi nữa.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế lái xe tải, khởi động xe, đột nhiên thằng nhỏ ma ốm đó chạy đến trước xe chắn lại. Cậu đã dùng hết tất cả sức lực để chạy đến đây nên vô cùng ngoan ngoãn và nghe theo, bị người đàn ông tóm và trói lại.
Người đàn ông mắng mỏ cậu bé rồi ném cậu vào bên trong thùng xe tải: "Là thằng quỷ bệnh tật bán không nổi giá quay lại, xúi quẩy thật."
Cô bé thấy cậu bé chủ động quay lại, đôi mắt trừng to, ngay lập tức nước mắt chảy ào ào ra từ trong hốc mắt của cô, cô xoay đầu vừa khóc lóc vừa tức giận. Tức một hồi rồi cô bé lại trừng to đôi mắt đỏ hoe xoay đầu lại, tay chân mất nhiều sức mới kéo được cậu bé vào trong lòng mình để ôm.
Cậu bệnh rồi, phải che chắn lại mới có thể khỏi.
Miệng cậu bé bị dán kín băng keo nên không thể nói được, chỉ có thể đảo tròng mắt tỏ ý cảm ơn.
Khi trời tối, bọn buôn người tạm thời mở cửa xe tải, gỡ bỏ băng keo trên miệng và dây thừng ở trên tay họ, ném vào trong ba cái bánh bao và một bình nước.
Cậu bé mất mấy giây đi lấy bánh bao mà liếc nhìn một vòng ở bên ngoài. Bốn phía rất tối, không có một chút ánh lửa đèn nào. Nơi hoang vu hẻo lánh, không thể tìm thấy người giúp đỡ được.
Người đàn ông đẩy cậu bé một cái: "Nhanh lên, ông đây không có thời gian ở cùng tụi bây."
Đôi mắt cảnh cáo của hắn ta nhìn trừng trừng vào ba người trong xe: "Nếu không biết điều thì tao sẽ đánh gãy chân tụi bây."
Cô bé và người phụ nữ đều gật đầu, cậu bé thì im lặng. Cậu vẫn cứ là dáng vẻ muốn chết không muốn sống, người đàn ông cũng thấy kỳ lạ.
Anh ta khóa cửa xe tải lại, định vào trong nhà ăn một bữa đàng hoàng với lão đại của anh ta, nửa tiếng nữa thì sẽ đến dán miệng bọn chúng lại.
Cậu bé mở cái túi nhựa ra, người phụ nữ lấy một chiếc bánh bao, cô bé thì lại không nhúc nhích. Biết cô bé vẫn còn đang giận mình, cậu bé chùi tay vào trong quần áo mình rồi lấy một chiếc bánh bao, xé một miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng của cô bé.
Đây là động tác mà mỗi bữa ăn cô bé đều làm với cậu bé. Cậu chưa từng ăn loại bánh bao thô ráp và nhạt nhẽo như vậy, thường chỉ ăn một miếng rồi không ăn nữa. Nhưng cô bé vẫn luôn kiên trì cho cậu ăn hết.
Khóe miệng cô bé nhúc nhích, giằng co với cậu bé mấy giây, cuối cùng cúi đầu ngậm lấy miếng bánh bao.
Đút cho cô bé xong, cậu bé im lặng ăn vài miếng là hết phần của mình rồi lại chia nước cho mọi người.
Cậu cảm thấy tự mình vực dậy tinh thần thì không còn khó chịu như vậy nữa. Sau này cho dù thức ăn có khó ăn đến mấy cậu đều sẽ ăn hết. Cậu phải trị hết bệnh sớm, tìm cơ hội đưa họ chạy thoát.
"Anh Chu An." Cô bé dựa sát vào sau lưng cậu bé, đầu tựa vào trên vai cậu bé: "Tại sao anh lại quay lại vậy?"
Khoé mắt cậu bé nhìn cô bé một cách chăm chú.
Cậu không rõ nữa.
Lý trí lúc đó nói với cậu rằng không thể tùy tiện ra mặt, cậu không thể để Niên Niên lãng phí công sức. Cậu phải chạy về phía người lớn cầu cứu, như vậy mới có thể cứu Niên Niên về.
Nhưng mà có một giọng nói từ sâu trong trái tim cậu bảo cậu phải chạy ra ngoài tìm cô bé, tìm cô bé ngay lập tức. Nếu không chạy ra ngoài, cậu nhất định sẽ hối hận.
Cho nên cậu quay trở lại.
"Không có em ở bên cạnh, anh sợ." Cậu bé nhẹ nhàng lấy cỏ khô ở trên đỉnh đầu cô bé xuống, cong khóe miệng nói một câu nói dối vô hại.
"Đúng rồi, anh đưa bùa hộ mệnh của anh cho em rồi." Cô bé sờ vào chuỗi hạt gỗ trên cổ tay mình, rơi vào suy nghĩ của cậu bé, cô phồng mặt nói: "Vậy em không giận nữa, em nói xin lỗi với anh Chu An. Em trả bùa hộ mệnh lại cho anh, lần sau anh sẽ không phải sợ nữa."
"Cho em đó." Giọng nói cậu bé rất nhẹ, nhưng tay lại cố chấp đưa vòng tay lại cho cô bé: "Không phải Niên Niên nói sẽ luôn bảo vệ anh sao? Em đeo vòng tay mới có thể bảo vệ anh."
Cô bé sửng sốt, cảm thấy rất có lý, cô gật đầu, vỗ vào cái ngực nhỏ. Nhưng mà nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên lại ỉu xìu.
"Anh." Cơ thể yếu ớt của cô bé khẽ run lên, cố gắng kiềm lại tiếng khóc và lau nước mắt, nức nở nói: "Cái tên xấu xa đó nói là muốn bán em làm vợ cho ba lão lưu manh, em không muốn làm vợ cho người xấu đâu."
Bên trong chiếc xe tải tối đen, đôi mắt của người phụ nữ uống một ngụm nước khẽ chuyển động.
Cậu bé xoay đầu sang ôm chặt cô bé, vỗ nhẹ vào sau lưng cô: "Được, vậy thì không làm vợ cho bọn họ."
Đôi mắt to của cô bé đỏ hoe, cô lấy mu bàn tay mềm mại lau nước mắt, không nhịn được mà hỏi: "Nếu thật sự phải làm vợ của họ thì phải làm sao đây?"
Cậu bé nhẹ lau nước mắt trên khóe mắt cô, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự nghiêm túc và kiên quyết: "Anh sẽ giành em lại."
Cô bé trừng to đôi mắt long lanh như mắt thỏ, khóc nấc lên một tiếng rồi hỏi: "Giành lại làm vợ cho anh sao?"
Cậu bé không ngờ mạch não của cô lại thẳng như vậy, nhưng mà cậu bé không có ác cảm, cậu cười lên và nói: "Ừm, làm vợ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT