Ngày hôm sau, Thẩm Chu Niên lái xe đưa Chu An đi làm như thường lệ, thả Chu An xuống ở chỗ đường giao nằm khuất trước công ty, sau đó đạp ga rời đi, thuần thục đến mức khiến Chu An có chút đau lòng.
Lúc Chu An đi đến cửa công ty, nhà điều chế nước hoa là đồng nghiệp của cô, Tiếu Tiếu đúng lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, vừa trò chuyện với cô vừa đi vào tầng một quẹt thẻ.
Hai người đứng ở tầng một đợi thang máy, Chu An đang nhìn xem thang máy đi xuống đến tầng nào, Tiếu Tiếu đột nhiên đụng nhẹ vào cánh tay của Chu An.
Chu An nghi ngờ quay đầu lại: "Hả?"
Tiếu Tiếu hất cằm, ra hiệu cô nhìn sang quán cà phê bên phải. Chỉ thấy Thẩm Chu Niên cầm một ly cà phê ra khỏi quán, các nhân viên đứng đợi ở cửa thang máy dành cho nhân viên bình thường đều biết rằng anh sẽ đi thang máy chuyên dụng ở phía trong, đều vội vàng dồn hết vào cửa thang máy.
Chu An bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt chạm nhau, Chu An đắm chìm vào trong đó, không chú ý nên đứng không vững, suýt nữa ngã ra ngoài.
Một cánh tay khỏe khoắn và mạnh mẽ ôm lấy eo cô, cô định thần lại, Thẩm Chu Niên đã kéo cô đứng thẳng. Ánh mắt của mọi người xung quanh đều vây quanh họ, Thẩm Chu Niên không nhịn được nhẹ giọng trách cô: "Đừng có ngây ra thế."
“Ồ.” Chu An trả lời rất ngoan ngoãn, giọng nói nhẹ nhàng mà Tiếu Tiếu chưa từng nghe.
Thẩm Chu Niên gật đầu, không nói thêm gì nữa, anh vào trong, đi thang máy chuyên dụng lên tầng.
Thang máy bình thường cũng mở ra, Chu An xếp hàng ở phía sau đi vào một cách trật tự. Trong không gian chật hẹp, luôn có những ánh mắt như có như không đánh giá cô.
Cô vùi đầu xuống thấp hơn.
Cuối cùng cũng đến tầng mười sáu, Chu An bước ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Cô đặt túi xuống, cùng Tiếu Tiếu đi đến phòng trà rót nước nóng.
Tiếu Tiếu nhìn cô, vẻ mặt như đã phát hiện ra một bí mật lớn: "Tác phẩm nước hoa dự thi của cô là Đông Nhật Ôn Trà, đã được Tiểu Thẩm tổng mua rồi sao?"
Những người làm nước hoa nói chung có cái mũi rất thính, mùi hương sẽ không nói dối, Chu An thẳng thắn gật đầu.
"Vậy thì tại sao anh ấy không đưa loại nước hoa này vào sản xuất?" Tiếu Tiếu hỏi xong, đột nhiên thông suốt: "Không phải anh ấy muốn giấu làm của riêng đấy chứ? Không ngờ Tiểu Thẩm tổng lãng mạn như vậy luôn. Tiếc là cô đã có một anh bạn trai đẹp trai rồi."
Chu An tắt vòi nước sắp tràn của cô ấy, nhẹ giọng đáp lại: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Tiếu Tiếu cô ấy không đồng ý.
Thậm chí cô ấy cảm thấy Thẩm Chu Niên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chu An như hổ đói. Nếu không thì sao vẫn dùng nước hoa do Chu An điều chế sau khi biết Chu An đã có bạn trai? Không phải là muốn dùng cảm giác thuộc về cô này để quấy nhiễu trạng thái của đại mỹ nhân sao?
Trong lòng Tiểu Thẩm tổng có chút mưu kế.
Đáng để giúp đại mỹ nhân đề phòng.
Hôm nay Thẩm Chu Niên theo công việc thường ngày đi họp. Mỗi khi từ phòng họp trở về đi ngang qua các thư ký của mình, anh luôn cảm nhận được họ đang nhìn mình. Ánh mắt đó mang theo một chút cảm thông, không biết có phải là ảo giác của anh hay không.
Trước đến nay anh không hứng thú với các tin đồn bên trong công ty, tuần này Thẩm Quan Vấn được anh cử đi công tác, không ở bên cạnh anh, anh càng không biết gì về những chuyện lung tung trong công ty.
Đợi anh ta quay lại, anh phải hỏi xem sao.
Giờ trà chiều, Thẩm Chu Niên như thường lệ rời văn phòng một lúc, anh đi vào cầu thang bộ gửi tin nhắn cho Chu An anh đã đến.
Chu An nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, vừa cười vừa ôm lấy anh.
Thẩm Chu Niên giam hai tay cô trong vòng tay mình, ôm lấy cô vào lòng, trao cho cô một nụ hôn dài.
"An An," Cả buổi sáng, hay phải nói là trong mỗi giây anh xa cô, Thẩm Chu Niên bất giác nghĩ đến người đàn ông theo đuổi, phải lòng Chu An trong công ty, anh muốn khéo léo thể hiện với Chu An nỗi bất an và ghen tị của mình, nhưng lại sợ Chu An không hiểu, thế là có chút cam chịu hỏi: "Khi nào thì anh mới có thể ôm em hôn em một cách quang minh chính đại?"
“Ở nhà?” Chu An ngẩng đầu, khẽ hôn lên môi anh.
Thẩm Chu Niên khẽ nâng cằm, làm theo cô không cho cô hôn, giọng điệu có chút oán hận: "Em biết đó không phải là điều anh đang hỏi."
Chu An có chút không chắc chắn hỏi: "Chờ sản phẩm đầu tiên của chúng ta hoàn thiện có được không?"
“Được rồi.” Thẩm Chu Niên không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho công việc, rút ngắn thời gian hoàn thiện sản phẩm.
Sự thấu hiểu và nhượng bộ của anh khiến Chu An cảm thấy yên tâm, cô đưa tay lên dùng ngón trỏ chỉ vào môi dưới, môi hơi hé mở. Thẩm Chu Niên hiểu ý, ánh mắt trở nên sâu thẳm, cúi đầu hôn lên ngón tay cô, đưa tay lên nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, hôn thật mạnh mẽ.
Chu An thích cảm giác được anh hôn, tê dại như đắm chìm vào những tầng mây vậy. Cô khẽ mở mắt, nhìn chằm chằm vào đáy mắt tối đen như mực của Thẩm Chu Niên.
Đột nhiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng người từ cầu thang phía dưới đi lên, Chu An hoảng hốt vô thức dùng sức đẩy Thẩm Chu Niên ra.
"Bịch!"
Thẩm Chu Niên bị cô đẩy mạnh ra, sau đầu đập vào cửa sắt phát ra âm thanh nghẹt thở.
Nghe thôi đã thấy đau.
Anh vẫn đắm chìm trong nụ hôn, khi bị đẩy ra vẫn rất hoang mang. Anh đưa tay sờ sờ sau đầu, bối rối nhìn Chu An, "Tại sao—"
Anh chưa kịp nói xong thì trong thang đã vang lên tiếng bước chân, thế nên anh im lặng.
Chu An nhìn anh vô cùng có lỗi, xoay người mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Thẩm Chu Niên rũ mắt, nhìn về phía cô gái đang do dự không tiến về phía Chu An trong thang máy. Cô ấy là Tiếu Tiếu, đồng nghiệp tốt của Chu An, cũng là người hôm qua nói anh không đáng tin cậy. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Nghĩ đến việc cô ấy nói xấu mình trước mặt Chu An, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo hơn một chút, anh đưa tay lên trước miệng làm động tác kéo khóa, ra hiệu cô ấy đừng nói ra.
Anh không nhìn cô ấy nữa, mở cửa bước ra ngoài.
Tiếu Tiếu vỗ ngực, cô ấy ngạt thở sắp chết rồi.
Nhớ lại ánh mắt ươn ướt vừa mới xoẹt qua của Chu An, Tiếu Tiếu nắm chặt nắm đấm. Rốt cuộc thì đại mỹ nhân mềm yếu vẫn không sánh được với kẻ quyền thế, bị Thẩm Chu Niên ức hiếp đến phát khóc!
Làm sao cô ấy có thể bỏ qua được!
Tiếu Tiếu không rõ chuyện Chu An bị Thẩm Chu Niên cưỡng hôn ở cầu thang bộ, vào nhóm ẩn danh để tìm mọi người lấy lại công bằng.
[Tôi tức chết mất! Tiểu Thẩm tổng là một người đàn ông mà lại ngang ngược ra tay với đại mỹ nhân, anh ấy cho rằng chúng ta đang ở trong thế giới ngôn tình thời xưa sao.]
[Đm, điều này có thật không vậy?]
[Buổi sáng cô Chu suýt ngã, chẳng phải Tiểu Thẩm tổng vẫn giúp cô ấy rất nhẹ nhàng sao.]
[Tôi tận mắt chứng kiến còn có thể là giả sao? Còn may tôi xuất hiện kịp thời, không thì Tiểu Thẩm tổng đã bắt nạt cô Chu rồi!]
[Tôi tức, không thể chịu đựng được! Không có tâm trạng làm việc luôn!]
[Tức xì khói! Một cô gái xinh đẹp như vậy nên được đối xử dịu dàng!]
[Tôi cũng tức giận, nhưng chúng ta có thể giúp cô Chu chống lại tiểu Thẩm tổng như thế nào đây? Bình thường ông chủ chúng ta còn có thể bóc phốt trên mạng, nhưng Tiểu Thẩm tổng họ Thẩm đó.]
[Vậy thì đừng ra tay với Tiểu Thẩm tổng, hãy bảo vệ cô Chu!]
[Làm thế nào?]
[Có đồng nghiệp thân thiết nào của cô Chu trong nhóm không?]
[Yếu ớt giơ tay]
[Giơ vuốt]
[Được, vất vả cho các bạn gần tới đây làm việc cùng cô Chu nhiều hơn, chỉ cần không để cô ấy hành động một mình, Tiểu Thẩm tổng sẽ không có cơ hội!]
[Được! Chuyện nhỏ!]
[Vì người đẹp, không thể chối từ]
Chu An đi đến phòng trà và nhà vệ sinh Tiếu Tiếu lập tức đứng lên, khoác tay cô: "Chị em tốt, chúng ta cùng đi!"
Mười phút sau khi Chu An tan sở muốn rời văn phòng, cô trợ lý nhỏ ở cửa văn phòng đeo túi trên lưng đuổi theo cô, "Cô Chu, nhà cô ở hướng tuyến số một nhỉ, tôi cũng ngồi tuyến số một. Gần đây, có đàn ông biến thái quấy rối tàu điện ngầm còn chưa bị bắt, tôi có thể về với cô được không?"
"..." Chu An mềm lòng, thấy cô trợ lý nhỏ mím môi đáng thương nhìn cô, không nói ra lời từ chối được, "Được rồi, chúng ta cùng nhau trở về đi."
Giờ trà chiều, Chu An lên sân thượng hít thở như thường lệ. Cô vừa đứng dậy khỏi ghế, Tiếu Tiếu đi cùng với cô, đi về phía cô.
Chu An có một linh cảm không lành.
“Lên sân thượng để hóng gió sao?” Tiếu Tiếu: “Văn phòng thật sự ngột ngạt, tôi cũng muốn đi hóng gió cho tỉnh táo.”
Chu An: "..."
Lần đầu tiên Chu An lên sân thượng, gió trên tầng mười tám thổi phần phật, thổi mái tóc dài của hai mỹ nữ thành cỏ khô rối tung.
Tiếu Tiếu: "... Thật tỉnh táo, thích thật đấy, lần sau tôi vẫn đi cùng cô."
"..." Chu An: "Cám ơn."
Thẩm Chu Niên để lại bóng dáng cô đơn trong cầu thang bộ u ám, anh nhìn chằm chằm thông báo không thể đi đến nơi hẹn mà Chu An gửi lần thứ ba trong giao diện trò chuyện trên điện thoại, quai hàm siết chặt.
Đồng nghiệp của cô trở nên dính người từ khi nào vậy?
Dính người đến mức giống như chống lại anh vậy.
Thẩm Chu Niên gửi cho Chu An một biểu tượng cảm xúc với đôi mắt đầy bất bình của chú chó Nhị Bạch, đi về văn phòng của mình.
Vẻ cô đơn khắc trên gương mặt Thẩm Chu Niên, các trợ lý và thư ký của phòng thư ký giám đốc nhờ sự che chắn của màn hình máy tính lén nhìn vẻ mặt của anh, chiếc cân trong lòng đang có xu thế nghiêng về phía Tiểu Thẩm tổng.
Nhất định là anh yêu cô Chu lắm mới hồn bay phách lạc như vậy!
Giúp anh giải tỏa tình cảm cố chấp này, cũng chính là một cách trá hình giúp cô Chu, chuyện tốt một mũi tên trúng hai đích.
Vì vậy, một lúc nào đó vào buổi chiều, hộp thư làm việc của Thẩm Chu Niên nhận được một email nặc danh.
"Giám đốc Thẩm, ngài luôn là tấm gương cho tất cả nhân viên trong công ty chúng ta, năng lực xuất chúng, tính tự giác nghiêm ngặt, nhưng sau khi cô Chu gia nhập sự thay đổi của ngài thật khiến chúng tôi thất vọng. Cô Chu đã có bạn trai rồi, ngài muốn ngang ngược ra tay với cô ấy như thế có phải ức hiếp cô ấy lắm không? Hy vọng ngài có thể hiểu rõ, người đàn ông biết là người thứ ba mà vẫn muốn làm người thứ ba sẽ không nhận được sự coi trọng của cô Chu đâu. Chúc may mắn! Lôi Phong ẩn danh.
Ra tay ngang ngược?
Biết là tiểu tam mà vẫn làm?
Đây là những điều lung tung gì vậy.
Thẩm Chu Niên đọc xong email thì cau mày, nhấp con trỏ chuột trên chữ "Xóa Email", sau đó lại chuyển tiếp email cho Thẩm Quan Vấn, "Giúp tôi điều tra xem trong công ty đang đồn thổi cái gì."
Thẩm Quan Vấn đang xuống máy bay, nhận được email từ Thẩm Chu Niên, anh ta lập tức mở ra, mất mười phút nghiêm túc đọc và nghiên cứu nhiệm vụ anh gửi qua.
?
Anh ta gãi đầu, nhìn thấy nội dung của email thì cười phá lên. Trực giác nhạy cảm của anh ta sau hai năm dài nằm vùng trong nhóm ẩn danh, phong cách lộ ra từ câu từ của email này rất giống với Đại Khả Ái trong nhóm người ngồi lê đôi mách trong nhóm ẩn danh có thể viết ra được.
Trong thời gian đi công tác, anh ta quá bận rộn với công việc, tắt thông báo tin nhắn nhóm, cũng không có thời gian xem.
Thẩm Quan Vấn mở nhóm lớn, lướt qua đoạn chat, vừa cười suy nghĩ của mấy người trong nhóm, vừa điên cuồng chụp màn hình gửi cho Thẩm Chu Niên.
Thẩm Quan Vấn còn không quên nhân cơ hội này cười nhạo Thẩm Chu Niên: [Anh Thẩm, tình yêu ngầm giữa anh và chị dâu đã bị đồn thành một bộ truyện máu chó rồi, bây giờ anh chính là kẻ thù chung cả toàn bộ thành viên trong nhóm ha ha ha!]
Thẩm Chu Niên không ngờ nhóm người này lại giàu sức tưởng tượng như vậy, anh cười nhạo: [Không hợp lẽ thường.]
Không biết mình và Chu An đã được soạn cho bao nhiêu câu chuyện, anh xoa thái dương, phân phó: [Tôi thấy là mấy người quá ít việc làm, cậu giải tán cái nhóm vô danh đi.]
[Đừng mà! Nhóm này đã làm nhiều chuyện lớn lắm đó! Năm ngoái chuyện giám đốc tiếp thị ngoại tình với mấy em gái ở ba phòng ban, còn không biết xấu hổ dụ dỗ em gái ở quán cà phê dưới tầng cũng là chúng tôi bung bét ra ở trong nhóm đó, thủ đô có người dân quận Triều Dương, Đường Tống có nhóm công lý vô danh!]
Thẩm Chu Niên hít một hơi thật sâu, không khăng khăng đòi giải tán nhóm nữa. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Thẩm Chu Niên: [Cậu gửi cho An An mấy cái ảnh mà cậu gửi cho tôi đi.]
Thẩm Quan Vấn miệng lẩm bẩm "Sao anh không tự gửi", rồi gửi những ảnh chụp màn hình này cho Chu An.
Công việc hôm nay kết thúc, Chu An cởi áo khoác trắng của phòng thí nghiệm, rửa tay bằng xà phòng. Cô ngửi mùi hương của nguyên liệu nước hoa đã phai nhạt rất nhiều trên tay, đi vào phòng cất đồ lấy đồ tuỳ thân.
Mở điện thoại lên, cô liền nhìn thấy những bức ảnh Thẩm Quan Vấn gửi cho cô. Cô lướt qua từng cái một, cuối cùng hiểu ra lý do cho sự bất thường của những người xung quanh cô mấy ngày nay.
Cô hơi sững sờ.
Nếu còn để họ bắt gặp cảnh cô và Thẩm Chu Niên bên cạnh nhau, có lẽ văn ngoại tình cũng có thể được sử dụng lên hai người họ.
Yêu đương ngầm này không thể kéo dài.
Chu An chuyển những bức ảnh này cho Thẩm Chu Niên.
Thẩm Chu Niên: [Chúng ta nên làm gì?]
Chu An: [Chỉ có thể công khai thôi.]
Thẩm Chu Niên: [Ôi, được rồi. Giao cho anh, anh sẽ xử lý ổn thoả.]
Thẩm Chu Niên bên này ngay khi hứa với Chu An, liền lập tức gửi tệp mới viết cho Thẩm Quan Vấn, [Dùng giọng điệu của cậu giúp tôi gửi vào trong nhóm ẩn danh, phản hồi vào trong nhóm mà đã chụp màn hình lại cho tôi.]
Thẩm Quan Vấn mở tệp ra, trên đầu xuất hiện một hàng dấu chấm hỏi.
Thẩm Quan Vấn: [Anh và chị dâu trở thành thanh mai trúc mã khi nào thế? Sao em không biết gì cả? Còn có, hai người còn phát triển đến bước bàn chuyện hôn nhân rồi? Sao em cũng không biết gì?]
Thẩm Chu Niên: [Quen biết khi còn nhỏ, bây giờ ở bên nhau, chẳng lẽ không phải là thanh mai trúc mã sao? Còn nói thêm một câu thì đi công tác một tháng.]
Thẩm Quan Vấn đã bị cấp trên trực tiếp của mình lạm dụng uy quyền ép buộc, vô cùng dối lòng gửi những tin thêm mắm dặm muối bùng nổ này vào nhóm ẩn danh.
[Trời ơi, hóa ra là chúng ta đã hiểu lầm! Tôi còn gửi email thuyết phục cho Tiểu Thẩm tổng, bây giờ tôi quỳ xuống còn kịp không huhuhuhu]
[Tôi không hiểu, tại sao phải che giấu mối quan hệ, tình cảm của họ tốt như vậy tại sao lại không nhìn ra chứ?]
[Lầu trên chắc là con trai đúng không, phụ nữ công sở yêu đương với cấp trên rất dễ bị rước lấy những vụ bê bối quy tắc ngầm, hầu hết tình yêu công sở bất lợi với phụ nữ, vì vậy họ mới lựa chọn che giấu.]
[Thanh mai trúc mã cơ, bây giờ tôi đã hiểu tại sao hai năm trước Tiểu Thẩm tổng lại chủ động chuyển qua Pháp rồi, chắc chắn là muốn ở cùng cô Chu]
[Là tình yêu mà tôi ngưỡng mộ.]
...
Nhìn thấy ảnh chụp màn hình phản hồi từ nhóm ẩn danh, Thẩm Chu Niên gửi tin nhắn cho Chu An: [Ra ngoài đi, hôm nay chúng ta có thể tan làm một cách bình thường rồi.]
Chu An bước ra khỏi phòng làm việc dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái trong văn phòng, hôm nay trợ lý nhỏ không dính lấy cô, rủ cô cùng nhau về nhà nữa. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Thang máy thường mở ra, một đôi tay kéo Chu An vào trong.
Chu An rơi vào vòng tay Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên ôm lấy cô, ấm áp nói: "Đã giải quyết xong."
Chu An ngẩng mặt hỏi: "Làm sao làm được vậy?"
Thẩm Chu Niên kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng: "Anh bảo Quan Vấn giải thích."
Thang máy xuống tầng tiếp theo, một nhóm nhân viên muốn ùa vào. Nhìn thấy bên trong là Thẩm Chu Niên và Chu An, họ tự động kiềm chế hơi thở, tìm một chỗ đứng, để lại rất nhiều không gian cho anh và Chu An.
Chu An cử động vai, đỏ mặt thoát khỏi vòng tay của Thẩm Chu Niên, đứng ở bên cạnh anh.