Trong văn phòng của Phó Minh Sâm, thư ký tổng mặt đầy khó xử đứng trước bàn làm việc báo cáo: “Phó tổng, tập đoàn Thẩm Thị bên kia nói rằng tiểu Thẩm tổng từ chối mọi lời mời hoạt động riêng tư...” Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phó Minh Sâm, thư ký tổng mở miệng hỏi: “Có cần tôi tiếp tục đi tranh thủ thêm cơ hội không?”
Ánh mắt Phó Minh Sâm trở nên u ám, lát sau anh ta nói: “Không cần đâu.”
Người thừa kế tương lai của Thẩm Thị - Thẩm Chu An, so với lời đồn còn cố chấp hơn. Trùng hợp là người này còn cùng tên với Chu An, khiến cảm tình của Phó Minh Sâm với anh ấy càng phức tạp hơn.
Tối nay Phó Minh Sâm có một buổi tiệc thân mật, nói là tiệc thân mật, thực ra chỉ là dịp để ăn chơi đàng điếm thuận tiện trao đổi thông tin với những anh em cùng đẳng cấp đến từ Bắc Kinh.
Khi Phó Minh Sâm tới câu lạc bộ Huyền Sắc, mấy người đó đã trái ôm phải ấp, ôm mỹ nhân vào trong lòng rồi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Phó Minh Sâm cởi áo veston, cởi cà vạt, ngồi xuống ghế sofa còn trống, tự rót cho mình một ly rượu sau đó uống cạn nó, uể oải nói: “Tôi tới muộn, tự phạt một ly.”
Mấy vị công tử cười nói: “Anh Sâm quả là sảng khoái mà.”
Đại thiếu gia nhà họ Giang ngồi ở giữa đang ám muội sờ lên cái eo mảnh mai của cô gái trên người cậu ta, hơi đẩy cô ta nhìn về hướng Phó Minh Sâm, ám chỉ rất rõ ràng, “Na Na, qua đó rót rượu cho Sâm tổng đi.”
“Vâng ạ ~”
Na Na ngồi lên đùi Phó Minh Sâm không chút do dự, rót đầy ly rượu cho Phó Minh Sâm, cầm ly lên muốn đút cho anh ta: “Anh Sâm~”
Mùi son phấn sộc vào mũi, Phó Minh Sâm nín thở uống cạn ly rượu.
Đại thiếu gia nhà họ Giang cười rất thoải mái, cùng những người trong phòng bao cách không cạn ly, “Anh Sâm của chúng ta vì vị trí thừa kế mà trước nay giữ thân trong sạch không hề có tin đồn xấu nào, đợi trận chiến người thừa kế này thắng lợi, thì ôn nhu hương* cũng nên thưởng thức rồi.
(* Ôn nhu hương (温柔乡): là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.)
Quyền lợi của tầng lớp thượng lưu đan xen lẫn nhau, những người có mặt ở đây nắm giữ không ít cổ phiếu của tập đoàn Phó Thị, hơn nữa đều là người đi theo Phó Minh Sâm. Nếu Phó Minh Sâm muốn thắng được Phó Minh Nguyên, tương lai khả năng còn phải dựa vào sức mạnh của bọn họ.
Phó Minh Sâm giả ôm Na Na, nhếch khóe miệng lên cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Có người hỏi: “Tôi nghe nói trận chiến này anh Sâm đang kẹt ở vụ hợp tác với nhà họ Thẩm?”
Phó Minh Sâm: “Tạm thời là thế.”
“Nhà họ Thẩm và chúng ta không cùng một tầng lớp với chúng ta, lão gia cậu dã tâm không nhỏ.” Đại thiếu gia họ Giang nhìn Phó Minh Sâm, thành thật nói: “Tên tiểu tử Thẩm Chu An kia tuy tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn y như người nhà họ Thẩm, có thể chịu chút cực khổ. Sau khi anh ta về nước luôn xuất quỷ nhập thần, muốn hợp tác với anh ta không dễ dàng.”
“Tên tiểu tử đó đúng là một quái nhân!” Tay sai của đại thiếu gia họ Giang nhắc tới anh ấy với oán giận vô cùng lớn: “Rõ ràng là con trai duy nhất nhà họ Thẩm, sau này nhà họ Thẩm chắc chắn do anh ta làm chủ, có cần thiết học nhảy lớp, hơn hai mươi tuổi liền lấy được bằng kép thạc sĩ từ đại học Harvard không! Khiến bọn tôi như tụi ngu ngốc làm nền cho anh ta vậy!”
“Ồ đúng rồi, hình như anh ta thích đi du lịch, em họ anh ta nói chỉ cần được nghỉ là anh ta sẽ về nước đi du lịch khắp nơi, anh có thể bắt đầu từ sở thích của anh ta!”
Phó Minh Sâm đặt ly rượu trong tay xuống, nghiêng đầu hỏi: “Em họ?”
Tay sai cười ha ha nói: “Tần Duyệt Nhan ấy! Cô ta là một hot girl mạng xinh đẹp, tôi từng theo đuổi cô ta, chỉ là không thành thôi ha ha.”
Sau bữa tiệc thân mật, khoác lên thân mình bóng tối bước ra khỏi câu lạc bộ, Phó Minh Sâm lúc này cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Lái xe giúp anh ta mở cửa, kính cẩn hỏi: “Phó tổng quay về chung cư sao?”
Phó Minh Sâm thoáng do dự, nói: “Thôi, đi biệt thự Gia Ninh.”
Vào thời điểm này, theo thường lệ Chu An đã nghỉ ngơi rồi. Phó Minh Sâm đi tới cổng biệt thự, bảo vệ gác đêm đang định lên tiếng thì Phó Minh Sâm đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh ta không cần nói gì cả.
Phó Minh Sâm nhấc tay áo đưa lên mũi, ngửi thấy mùi rượu trộn lẫn với mùi nước hoa, cau mày trở về phòng tắm rửa thay đồ.
Khứu giác của Chu An nhạy hơn người bình thường rất nhiều, những thứ không sạch sẽ này không cần phải cho cô biết.
Thay lên bộ quần áo ngủ màu trắng bằng cotton mà Chu An thích, Phó Minh Sâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ Chu An.
Ngọn đèn ngủ bên giường chiếu sáng gương mặt đang say ngủ của thiếu nữ, mùi sữa tắm của Chu An bao quanh cơ thể anh ta, Phó Minh Sâm cảm thấy mệt mỏi trên người từng chút từng chút tan biến.
Anh ta nhẹ nhàng đi đến bên giường Chu An, đặt cái tay không an phận của cô vào chăn.
Chạm vào một chỗ không được mịn màng trên làn da cô, Phó Minh Sâm dừng lại, mượn ánh đèn ngủ nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay cô. Miệng vết thương to bằng khoảng móng tay út, Phó Minh Sâm cau mày.
Anh ta lấy hộp thuốc từ người hầu, dùng tăm bông tẩm Iodophor cẩn thận lau vết thương.
Có lẽ do cảm giác mát lạnh trên da, Chu An tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, phản xạ có điều kiện rút bàn tay phải đang bị Phó Minh Sâm nắm về.
Sau một hồi đại não mới phản ứng, Chu An mới nhìn về hư không mở miệng hỏi: “Anh Phó?”
“Là tôi, làm em thức giấc rồi.” Phó Minh Sâm nói xong, lại nắm lấy tay Chu An: “Tay em bị thương rồi, tôi đang bôi thuốc cho em, tôi sẽ cố gắng nhanh hơn.”
Chu An nửa ngồi dậy, sờ soạng mở đèn, cong môi cười: “Nếu là anh Phó, bao lâu cũng không sao.”
Phó Minh Sâm nhìn núm đồng tiền của cô gái, khóe miệng khẽ cong lên trong vô thức.
“Sao em lại bị thương?” Anh ta ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu hỏi Chu An, giọng điệu dịu dàng.
“Ô chắc là không cẩn thận va phải đâu đó.” Chu An híp mắt, cười ngoan ngoãn. Thực ra chiều nay nhặt đồ ở ngã tư nên bị rách tay, nhưng cô không thể để lộ rằng cô ra ngoài một mình được.
“Anh Phó, bây giờ tôi có thể khắc sâu ấn tượng với anh không?” Chu An chớp chớp mắt, đỏ mặt mong chờ hỏi anh ta.
Phó Minh Sâm cười khẽ một tiếng, dùng một tay khác không giúp cô thoa thuốc nắm lấy tay trái của cô áp lên mặt mình, “Cũng được. Mặt của tôi đây.”
Chu Ân ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng lướt trên trán và lông mày của Phó Minh Sâm, và thì thầm: “Xuống là sống mũi, chóp mũi của anh Phó...”
Ngón tay ấm áp tinh tế của thiếu nữ chạm tới môi Phó Minh Sâm, động tác thoa thuốc của anh ta chậm lại, trái tim không làm chủ được mà đập nhanh.
Sờ mặt là phương thức đặc biệt mỗi lần “gặp” anh ta của Chu An, mà lần nào cũng có thể khiến tâm trí anh ta bị xáo động.
“Sao anh Phó lại về sớm,” Chu An nhỏ tiếng hỏi anh ta, giọng đầy kích động, “Bởi vì muốn gặp tôi sao?”
Phó Minh Sâm ừ một tiếng, thu hồi lại tâm tư, vừa bôi thuốc vừa nói: “ Còn có một tin tốt muốn nói với em sớm một chút. Tôi tìm được một bác sĩ người Đức mà có khả năng có thể chữa khỏi mắt cho em, tôi mời anh ta tuần sau tới tiến hành trị liệu.”
Chu An mở to mắt, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt, đôi mắt mất đi tiêu cự dường như tỏa sáng. Cô không dám tin mở miệng, âm thanh có chút run rẩy: “Cảm ơn anh.”
Một năm trước lúc cô một thân một mình thì cho cô một mái ấm, bây giờ lại mang tới cho cô hy vọng lấy lại được thị lực.
Phó Minh Sâm dán băng cá nhân lên vết thương của Chu An, lại đặt chân cô vào trong chăn, thật lòng nói: “Chúng mừng An An của chúng ta.”
Tìm thấy bác sĩ này có lẽ là việc may mắn duy nhất trong những việc phiền não gần đây của Phó Minh Sâm.
Phó Minh Sâm giúp Chu An đắp chăn, dặn dò: “Bây giờ cũng muộn rồi, em nên nghỉ ngơi thôi.”
Chu An ngoan ngoãn nằm xuống, mang theo ý cười mà nhắm mắt lại: “Anh Phó ngủ ngon, mơ đẹp.”
Phó Minh Sâm: “Ngủ ngon.”
Phó Minh Sâm cũng không về phòng luôn, anh ta bước tới ngồi lên ghế sofa cạnh giường Chu An, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô.
Bởi vì kích động nên Chu An không thể đi vào giấc ngủ ngay được, cảm nhận được ánh nhìn của Phó Minh Sâm, lặng lẽ thu mình trong lớp chăn bông, che giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
Phó Minh Sâm thích thú ngắm nhìn cô.
Từ một năm trước anh ta cứu Chu An, đưa vào bệnh viện để điều trị là cô đã phát hiện ra rồi. Vào thời điểm đó cô đã có thể nhờ vào thính giác và khứu giác để nhận biết sự tồn tại của người khác trong bán kính năm mét.
Vị ân nhân cứu mạng tên Phó Minh Sâm này đêm đến luôn lặng lẽ tới phòng bệnh của cô ngồi hơn mười phút, chẳng nói gì cũng chẳng làm gì. Cô vừa phải giả vờ không biết tới sự tồn tại của anh ta, vừa phải cố gắng không để bản thân bị anh ta nhìn tới mức đỏ mặt.
Là cô phá vỡ sự mập mờ này, cũng là cô chủ động tỏ tình khi mối quan hệ giữa hai người dần dần thân thiết hơn.
Ở bên nhau một năm, trong lòng Chu An, sự tồn tại của Phó Minh Sâm đã trở nên quan trọng giống như bà nội vậy, cũng là tín ngưỡng chống đỡ để Chu An sống tiếp.
Có lẽ cô không thể dùng mắt thường để nhìn thấy khuôn mặt của Phó Minh Sâm, nhưng nét mặt của anh ta đã khắc sâu vô số lần trong kí ức của Chu An.
Bởi vì Phó Minh Sâm về trước một ngày, Chu An thức dậy sớm hơn bình thường. Dưới sự giúp đỡ của dì làm bếp, khó khăn lắm cô mới nấu được một nồi cháo.
Trong một năm này, Chu An đã từng tưởng tượng vô số lần, sau khi mắt cô khỏi, cô muốn làm gì. Cô lưu giữ rất nhiều công thức món ăn ngon, đợi sau này có thể tự tay làm cho Phó Minh Sâm ăn. Cô còn muốn cùng anh ta đi xem phim ở rạp, làm tất cả những việc mà những cặp yêu nhau có thể làm.
Sáng thứ bảy, sau khi Phó Minh Sâm và Chu An ăn xong bữa sáng, dắt Đại Hoàng ra ngoài đi dạo một vòng. Thời gian còn lại, Phó Minh Sâm và Chu An cùng ở trong thư phòng, anh ta làm việc, cô đọc sách nổi.
Ngày tháng đơn giản mà đẹp đẽ.
Biến cố bắt đầu vào một buổi tiệc đêm nọ.
Nhà họ Thẩm thay đổi phong cách không huênh hoang của mình, mở tiệc tẩy trần cho con trai duy nhất Thẩm Chu An mới du học về nước, mời các nhà danh lưu trong xã hội thượng lưu cùng tới chúc mừng.
Lúc bắt đầu bữa tiệc tối, Thẩm Chu An mới từ sân tập bắn trở về.
Anh ấy thay một bộ vest đơn giản màu trắng, sau đó khoác tay ba Thẩm và mẹ Thẩm tiến vào hội trường.
Thân hình của thiếu niên chừng hai mươi tuổi cao lớn thẳng tắp, tóc ngắn, đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén cân bằng hoàn hảo không khí xung quanh, thêm vài phần xa cách và trưởng thành, khiến những người trẻ tuổi có mặt tại đó cảm thấy bị áp bức, cũng khiến thế hệ lớn tuổi hơn từng gặp anh ấy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cậu bé từng ốm yếu gầy gò giờ đã thay da đổi thịt rồi.
Phó Minh Sâm mượn hào quang, vừa nhìn đã bị Thẩm Chu An làm cho khiếp sợ.
Thời khắc này anh ta biết rằng, sau này nếu có thể hợp tác cùng Thẩm Chu An, vậy đó là nguồn trợ giúp to lớn nhất đối với anh ta, nếu Thẩm Chu An và anh ta đối đầu nhau, vậy thì anh ta sẽ thua vô cùng thảm hại.
Vào thời điểm này Thẩm Chu An lựa chọn lộ mặt, có lẽ nhà họ Thẩm có ý muốn để Thẩm Chu An phụ trách một phía rồi.
Các vị khách mời muốn lên trước bắt chuyện với Thẩm Chu An, Phó Minh Sâm cũng muốn tìm cơ hội trò chuyện. Nhưng các vị trưởng bối xung quanh Thẩm Chu An quá đông, Phó Minh Sâm trong thế hệ trẻ tuổi cũng không chen được lên trước.
Anh ta cầm ly rượu đỏ, đứng bên bàn tiệc vừa để ý Thẩm Chu An, vừa nói chuyện cùng các thiếu gia khác.
Một thiếu nữ mặc váy công chúa lộ vai lỗ mạng chạy qua người anh ta, suýt nữa trượt chân, Phó Minh Sâm lịch sự đưa tay ra đỡ.
Thiếu nữ gật đầu: “Cảm ơn.”
Phó Minh Sâm không để ý “ừ” một tiếng, sự chú ý vẫn đang rơi trên người Thẩm Chu An.
Tuy nhiên, Thẩm Chu An chỉ xuất hiện một lúc rồi rời khỏi tiệc từ rất sớm, đợi khi Phó Minh Sâm đi tìm anh ấy đã không thấy người đâu rồi
Phó Minh Sâm về tới nhà tổ họ Phó, báo cáo tình hình ở bữa tiệc với Phó Tấn Hoa.
Phó Tấn Hoa tiện tay cầm gậy đánh bóng chày đập lên lưng Phó Minh Sâm, chỉ có sắc mặt Phó Minh Sâm thay đổi thành trắng bệch, cũng chẳng phát ra tiếng nào. Sự bạo lực 26 năm qua của Phó Tấn Hoa, anh ta sớm đã quen rồi.
“Tao đã đặc biệt tìm cơ hội cho mày, mày cũng không nắm bắt được.” Phó Tấn Hoa chỉ thẳng vào mũi anh ta mà mắng: “Phế vật!”
“Xin lỗi ba, con không có gì để giải thích. Lần sau con có thể làm tốt hơn.” Phó Minh Sâm nói xong, cúi đầu đợi những lời trách móc sắp giáng xuống.
Phó Tấn Hoa nhìn thái độ phục tùng của anh ta lại càng thêm tức giận, dùng gậy đánh bóng chày đập mạnh vào đầu gối Phó Minh Sâm.
Phó Minh Sâm quỳ “phịch” xuống đất.
“Tao nghĩ mày bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, mất đi ý chí chiến đấu!” Phó Tấn Hoa ném chồng ảnh xuống trước mặt Phó Minh Sâm. Ảnh rơi đầy đất, nhân vật chính trong mỗi bức ảnh đều là Chu An.
Đồng tử Phó Minh Sâm đột ngột co lại, anh ta ngẩng đầu, kiềm chế sự run rẩy, mở miệng nói: “Ba, con...”
“Mày có phụ nữ tao không quản.” Phó Tấn Hoa liếc xéo đám ảnh rơi trên đất, lạnh lùng nói: “Nhưng không được để cô ta ra ngoài, cũng không được làm ảnh hưởng tới gia tộc chúng ta! Cô ta tên Chu An đúng không, là một kẻ mù?”
Phó Minh Sâm gom những bức ảnh trên mặt đất như báu vật, trái tim cứng lên trong cổ họng, anh ta khó khăn nói: “...Vâng.”
Phó Tấn Hoa giật lại đám ảnh trên tay Phó Minh Sâm, vất vào thùng rác, quay lại lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy để cô ta tiếp tục mù đi, không thì mày không được giữ cô ta.”
Một lúc lâu sau cũng không nhận được đáp án của Phó Minh Sâm, Phó Tấn Hoa tức giận đưa tay bóp cổ Phó Minh Sâm, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại: “Có làm được không!”
Hai bên cổ Phó Minh Sâm bị siết lõm vào, trong mắt toàn là tơ máu. Sau vài giây như mất hết sức lực, anh ta nhắm mắt từ từ nói: “...Được.”
Phó Tấn Hoa cười nhạo một tiếng, dường như nói tình cảm của mày cũng chỉ tới vậy mà thôi.
Ông ta lấy một bức ảnh ra đập lên mặt Phó Minh Sâm, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Người phụ nữ trên ảnh là em họ Thẩm Chu An, tối qua có gặp mày rồi, nắm chắc cơ hội, đừng khiến tao thất vọng nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT