Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Phó Minh Sâm, Chu An vẫn còn mỉm cười.
Trương Phụng Khiết trêu chọc cô: "Mới nói với anh ấy được mấy câu mà đã vui vẻ như vậy? Mặt em đỏ hết lên rồi kìa "
“Rõ ràng như vậy sao?” Chu An bối rối lấy hai tay che mặt, cố gắng giảm bớt nhiệt độ trên má, sau đó lại tự lầm bẩm nói với chính mình: “Mà thôi, tâm ý của em trước mặt anh Phó thực sự là giấu không nổi, anh ấy đã sớm biết rồi."
Hai người dắt chó ra khỏi biệt thự, vừa đi vừa trò chuyện trên con đường rợp bóng cây.
Chu An đi cùng Trương Phụng Khiết đến trạm xe buýt liền vẫy tay với chị ấy: "Chị ơi, chị đi học đi, em tự về được."
Trương Phụng Khiết: "Không được, anh Phó dặn không được để em một mình ở ngoài, không an toàn."
Chu An cười trấn an: "Đại Hoàng sẽ bảo vệ em, chị có thể tin tưởng em ấy."
Sau khi tạm biệt Trương Phụng Khiết, Chu An không quay lại biệt thự Gia Ninh.
Cô lấy điện thoại di động ra, dặn dò: "Tiểu Trí, tôi cần đến phòng khám tâm lý XX, chỉ đường cho tôi."
Trí thông minh nhân tạo tự động gọi taxi cho Chu An, Chu An theo chỉ dẫn của Tiểu Trí bước lên xe, Đại Hoàng nhảy lên ghế sau xe taxi, ngồi vào trong lòng của Chu An.
Khi người lái xe nhìn thấy con chó lớn, lập tức từ chối: "Việc này... vật nuôi không được lên xe."
Chu An khẽ gật đầu về phía phát ra tiếng nói: "Em ấy là chó dẫn đường của tôi, được huấn luyện chuyên nghiệp, em ấy rất ngoan sẽ không làm ai bị thương..."
Sau đó tài xế mới chú ý tới đôi mắt xinh đẹp của Chu An không hề có tiêu cự, trong lòng đột nhiên cảm thấy cô đáng thương, nhanh chóng nói: "Vậy được rồi! Cô gái, tôi sẽ đưa cô đến đó! Chỉ là điểm đến là đường dành cho người đi bộ, xe của tôi không thể đỗ trước cửa phòng khám được, cô phải đi bộ một đoạn nữa."
Chu An nở nụ cười: "Cảm ơn anh đã tốt bụng nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."
Đây là lần đầu tiên Chu An có can đảm ra ngoài một mình kể từ khi mất thị lực. Bình thường, khi cô muốn ra ngoài đi dạo, Phó Minh Sâm sẽ sắp xếp một tài xế và một người hộ tống đi cùng cô, hoặc là anh ta sẽ tự mình đưa cô ra ngoài đi dạo.
Chỉ là lần này cô muốn thử tự đi một mình.
Sau khi giam mình trong biệt thự một thời gian dài, một ngày cô đột nhiên phát hiện ra cô đã vô tình hình thành những thói quen xấu của một bông hoa được nuôi trong nhà kính. Chu An không phải là bông hoa trong nhà kính, cô biết rõ tất cả những gì cô có bây giờ là một gia đình, hai chú chó, một người bạn trai. Phó Minh Sâm đã cho cô quá nhiều thứ, mà cô lại không thể tiếp nhận được.
Chu An mở cây gậy dò đường màu bạc ra, được Tiểu Trí và Đại Hoàng dẫn đi trên đường đi bộ. Trên đường đi, có rất nhiều người tốt đến hỏi Chu An có cần giúp đỡ không, lòng tốt của những con người xạ lạ khiến Chu An an tâm phần nào.
Vì đã hẹn trước, được sự giúp đỡ của nhân viên phòng khám, Chu An ngồi trên ghế sô pha gần phòng khám của bác sĩ tâm lý nhất, đợi được gọi.
Trong phòng khám, bác sĩ quan sát từ trên xuống dưới khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của người đàn ông, đôi lông mày đen dày mang theo uy áp trên mặt của người đàn ông trẻ tuổi, nói đùa: “Anh mất ngủ nặng như vậy mà lại không có quầng thâm, ông trời đã chiếu cố anh rồi."
Thẩm Chu An bật cười, không có ý đáp trả.
Thấy anh ấy không có hứng thú, bác sĩ liền hỏi anh ấy: "Liều lượng thuốc ngủ vậy có đủ không?”.
Thẩm Chu An mệt mỏi: "Ừm."
"Tình trạng của anh không..." Bác sĩ do dự, cuối cùng chuyển chủ đề sang chủ đề thoải mái hơn: "Anh có bác sĩ gia đình, sao lại phải phiền phức chạy đến chỗ tôi kê đơn thuốc vậy?"
"Tôi mà tìm bác sĩ gia đình, mẹ tôi chắc chắn sẽ chuyện bé xé ra to." Thẩm Chu An cầm hộp quà lên đặt trên bàn làm việc: "Với lại thuận tiện qua đây mang trà cho anh."
“Lần này lại đi đâu?” Bác sĩ liếc nhìn cái hộp: “Vân Nam?"
Thẩm Chu An: "Ừ."
Bác sĩ: "Lần sau dự định đi đâu?"
Thẩm Chu An: "Tân Cương, Tây Tạng."
Bác sĩ thở dài, hỏi anh ấy: "Nếu đi khắp đất nước mà vẫn không tìm thấy người đó thì sao?"
Thẩm Chu An hờ hững nói: "Vậy thì ra nước ngoài tìm."
"Vậy nếu như..." Bác sĩ cố gắng khuyên nhủ, nhưng Thẩm Chu An chỉ nhếch miệng cười: "Phí lời."
Nói xong, anh ấy cầm theo đơn thuốc, mở cửa phòng khám bước ra ngoài.
Bác sĩ nhìn theo bóng lưng cao lớn cô độc của anh ấy, khẽ thở dài. Thẩm Chu An là bệnh nhân mà anh ấy điều trị suốt năm năm vẫn không thể chữa khỏi, có lẽ chỉ khi tìm thấy người đó thì anh ấy mới có thể tự phục hồi. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Cửa phòng khám mở ra, Thẩm Chu An sải bước đi qua khu vực chờ, áo khoác lướt qua, Chu An ngửi thấy một mùi rất thơm mát lại ngòn ngọt, giống như mùi kẹo bạc hà mà cô rất thích khi còn nhỏ.
Chu An khẽ nhúc nhích mũi, mỉm cười.
Đúng thật là mùi của kẹo bạc hà, hình như người vừa đi qua thích ăn kẹo bạc hà.
Sau khi mất thị lực, Chu An thích tự khai thác tiềm năng của các giác quan khác của mình, cái mà cô gọi là liệu pháp di chuyển sự tập trung để giảm bớt nỗi đau.*
*Tập trung vào các giác quan khác để giảm bớt nỗi đau mất đi đôi mắt.
Y tá ở cửa thông báo: "Người tiếp theo - Cô Chu An!"
Bước chân ở cuối hành lang đột ngột dừng lại, Thẩm Chu An quay đầu nhìn lại.
Sau khi y tá gọi tên cô, cô ấy lại nghi ngờ nhìn lướt qua danh sách lần nữa, rồi cô ấy lại cất tiếng gọi: "Cô Chu An có ở đây không?"
Chu An mới phản ứng lại, ngại ngùng đứng dậy nói: "Tôi là Chu An. Thật xin lỗi vừa rồi tôi không chú ý nghe."
Y tá liếc nhìn cây gậy và con chó dẫn đường của cô, mỉm cười: "Không sao đâu, cô có cần tôi dẫn vào không?"
“Bạn của tôi có thể đưa tôi vào.” Chu An xoa đầu Đại Hoàng, cười với y tá: “Cảm ơn.”
Chu An chậm rãi đi vào phòng khám, y tá và bác sĩ nhìn nhau một cái, ra hiệu anh ấy chú ý tới mắt của Chu An rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ: "Cô Chu An, ngồi ở bên này."
Chu An phát hiện phương hướng và khoảng cách của giọng nói, gật đầu cảm ơn: "Được rồi, cảm ơn."
Đại Hoàng dẫn Chu An đến ghế sô pha, sau đó yên lặng ngồi xuống dưới chân Chu An.
Bác sĩ bưng một tách trà nóng đến, vốn là muốn đưa cốc vào tay Chu An, nhưng anh ấy chỉ vừa chạm vào tay của Chu An thì đã bị cô gạt ra. Chu An chớp mắt hai lần: " Xin lỗi."
Bác sĩ ngồi đối diện với cô: "Không sao, tôi hiểu rồi. Cô Chu đến đây nhất định là có chuyện gấp cần tư vấn."
Chu An: "Vừa rồi có lẽ anh đã nhận ra rồi, tôi mắc chứng sợ tiếp xúc gần, đặc biệt là đối với đàn ông. Theo trí nhớ của tôi thì tôi mắc chứng bệnh này khi tôi khoảng tám, chín tuổi."
Bác sĩ: "Vậy có nguyên nhân gì khiến cô lại tìm đến tôi để trị liệu?"
“Bạn trai của tôi.” Chu An chậm rãi nói: “Gần đây anh ấy chịu rất nhiều áp lực công việc, thỉnh thoảng tâm trạng rất kém, tôi muốn có thể ôm anh ấy khi tâm trạng anh ấy không vui, vỗ về an ủi anh ấy. Nhưng bây giờ tôi lại chỉ có thể nắm tay anh ấy, những chuyện khác đều không thể làm được."
Giọng nói Chu An dần dần nhỏ lại: "Tôi đến một cái ôm cũng không thể cho anh ấy."
Bác sĩ: "Tất cả loại bệnh đều có nguyên nhân của nó. Cô Chu An, cô có biết nguyên nhân căn bệnh của mình không?"
Chu An: "Tôi không biết. Năm tám tuổi tôi bị sốt cao, tất cả ký ức trước đó đều không còn nhớ nữa…"
…
Bác sĩ cần sắp xếp một phương pháp trị liệu thích hợp theo tình trạng bệnh của Chu An, Chu An hẹn với anh ấy thời gian trong lần điều trị tới, sau đó được y tá dẫn ra ngoài phòng khám.
Thời gian vừa đúng trưa, ánh nắng mặt trời chói chang như thiêu đốt. Chu An đứng trước cửa phòng khám một lúc liền cảm nhận được nhiệt độ của màn đêm, mở mắt ra, lấy cây gậy dò đường rồi hòa vào dòng người trên đường đi bộ. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Đám đông tự động nhường một lối đi rộng rãi cho Chu An và Đại Hoàng.
Nhưng ở ngã tư đường, sẽ không có nhiều người để ý đến hoàn cảnh đặc biệt của Chu An. Hàng trăm người đi bộ sốt sắng chờ sang đường tập trung ở hai đầu lối đi, ngay khi đèn xanh bật sáng, mọi người đã chen lấn nhau qua đường.
Chu An bước đi cẩn thận trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, chịu đựng sự khó chịu khi va chạm với người khác.
Trên chiếc Rolls-Royce màu đen đang dừng chờ đèn đỏ ở phía trước vạch kẻ đường đường, người tài xế trẻ tuổi chừng đôi mươi liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sau đang khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi anh ấy: "Anh Thẩm, trước mặt có một cô gái rất xinh đẹp, hình như anh đang gặp khó khăn, anh xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân không?"
Thẩm Chu An nhắm mắt, móc từ trong túi ra một cây bạc hà, bóc ra rồi cho vào miệng, không kiên nhẫn vẫy tay: "Tự đi đi."
“Anh trai à, em đang lái xe!” Thẩm Quan Vấn ngồi ở ghế lái bất mãn xoay người, lại liếc nhìn vỉa hè, gấp gáp lớn tiếng: “Anh à, cây gậy dò đường của cô ấy cũng bị đá đi mất rồi!”
Thẩm Chu Anlập tức mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vừa thấy ở phòng khám cách đây không lâu, lập tức mở cửa bước xuống xe.
Chu An bị đám đông xô đẩy, túi xách và gậy dò đường bị rơi mất, đồ đạc rơi trên đất, bị người qua đường đá loạn lên, mỗi nơi một thứ. Hung thủ vội vàng nói xin lỗi rồi bỏ chạy, có mấy người tốt bụng đi qua nhìn thấy đã dừng lại giúp Chu An nhặt đồ đạc.
Chu An lo lắng cho Đại Hoàng bị thương nên giữ chặt dây xích, ngồi xuống bảo vệ Đại Hoàng, không ngớt cảm ơn và xin lỗi những người xung quanh.
Người qua đường mở chiếc túi, khi những người khác nhặt hết đồ bỏ vào xong thì đặt vào tay Chu An.
Chu An sờ sờ túi rồi cầm lấy: "Cảm ơn, cảm ơn anh, xin lỗi đã làm phiền anh rồi."
Thẩm Chu An nhặt cây gậy dò đường ở cách đó vài mét, mở ra, đặt đầu cây gậy dò đường lên tay Chu An, giọng nói từ trên đầu Chu An truyền đến: "Gậy dò đường của cô đây."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông giống như một liều thuốc an thần, dịu đi phần nào nỗi hoảng sợ của Chu An. Vì ở khoảng cách gần, Chu An lại ngửi được mùi kẹo bạc hà quen thuộc.
Chu An do dự một giây liền cầm gậy dò đường, cô ngẩng đầu hướng về phía phát ra âm thanh nói: "Cảm ơn."
Đèn giao thông phát ra tiếng tu tu, Chu An gật đầu với người đàn ông rồi ngồi xuống xoa đầu Đại Hoàng, dịu dàng nói: "Đại Hoàng đừng sợ, chúng ta đi tiếp nha."
“Gâu!” Dạ Hoàng đáp lại Chu An, nhảy chồm lên hôn hôn mặt cô, giống như là muốn an ủi cô. Một người, một con chó đi bộ đến chỗ đón taxi bên kia đường. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Thẩm Chu An quay trở lại xe khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. anh ấy dặn dò Thẩm Quan Vấn: "Dừng lại bên đường phía trước một lát."
Thẩm Quan Vấn vừa làm theo vừa thắc mắc hỏi: "Sao lại phải dừng lại phía trước?"
Thẩm Chu An kéo cửa kính xe xuống, nhìn về phía Chu An đang đợi taxi cách đó không xa, đáp: "Làm người tốt thì làm đến cùng. Đợi cô ấy lên xe rồi đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT