Đương nhiên, Lâm Trạch Dương hoàn toàn có thể không để ý tới ông lão nữa. Bởi vì những gì anh có được bao nhiêu năm qua anh đều đã đưa cho ông lão kia hết, Lâm Trạch Dương sớm đã trả sạch công ơn nuôi dưỡng của ông lão. 

Nhưng mà trước đây Lâm Trạch Dương cũng là một cô nhi, cho nên anh hiểu sâu sắc tất cả khó khăn trong cuộc sống của một cô nhi, vì thế những năm này anh vẫn luôn giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh như vậy. 

Cũng chính vì lý do này mà Lâm Trạch Dương trở nên nhạy cảm hơn với chuyện tiền bạc, bất luận là đồng nghiệp, là Tần Tình hay là bất kì người nào khác, nếu anh có thể kiếm thêm đồng nào thì hay thêm đồng ấy. 

Giải quyết xong việc chuyển tiền, Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một lát rồi đi thẳng đến căn biệt thự mà Lưu Uy tặng mình. 

Môi trường xung quanh căn biệt thự mà Lưu Uy tặng anh rất yên tĩnh, sẽ không có ai làm phiền được anh. Đây là một nơi thích hợp để tu hành. 

Mặc dù anh đã lui về phía sau hậu trường nhưng Lâm Trạch Dương từ trước đến nay vẫn chưa từng buông thả việc tập luyện của bản thân. Chỉ là tập luyện ở nhà thì không tiện, anh không có cách nào hoàn toàn phát huy hết được sức mạnh của mình. 

Gần đây Lâm Trạch Dương cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá, anh vẫn luôn tìm thời cơ để đi vào sâu trong núi đột phá. 

Bây giờ thì tốt rồi, Lưu Uy tặng cho Lâm Trạch Dương một căn biệt thự có điều kiện tốt như thế, Lâm Trạch Dương cũng không cần phải đi nơi khác tìm chỗ nữa. 

Sau khi đi vào biệt thự, Lâm Trạch Dương lấy trong ngực ra một cuốn sách. Cuốn sách này nhìn trông đã rất cũ kĩ, chữ viết trên đó cũng đã bị nhòe nên rất khó nhìn, thậm chí bút tích còn lại đã mờ nhạt rồi, có vẻ như đã được dùng đi dùng lại không ít lần. 

Đương nhiên nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì sẽ không có ai nghĩ đây là cuốn sách gì quan trọng, dù sao thì chữ viết trên cuốn sách có chút xấu, cũng chẳng có chút khí thế nào, thứ quý giá duy nhất của cuốn sách chính là những trang giấy. Lâm Trạch Dương đương nhiên cũng biết, thứ thật sự quan trọng trong cuốn sách này chính là nội dung của nó. Cuốn sách này Lâm Trạch Dương tìm thấy được trong một tàn tích nào đó ở Ai Cập khi anh đang thực hiện nhiệm vụ được giao. 

Từ thời khắc đó, Lâm Trạch Dương đã tu luyện theo nội dung trong cuốn sách. 

Cho đến nay, Lâm Trạch Dương đã luyện đến trạng thái toàn vẹn của tầng một, sắp đột phá tầng hai. 

Lâm Trạch Dương vẫn luôn muốn biết công pháp này được gọi là gì, đến từ người nào, nhưng mà anh dùng quan hệ của mình đi tìm khắp thế giới cũng chưa tìm được bất cứ phát hiện liên quan gì. 

Tất nhiên những chuyện này thật ra cũng không quan trọng, quan trọng chính là bây giờ Lâm Trạch Dương đã sở hữu cuốn bí kíp, hơn nữa còn có thể từ bí kíp này luyện ra được thực lực vừa đủ như mình muốn. 

Lâm Trạch Dương hít thở thật sâu, xóa bỏ hết mọi tạp niệm, đứng ở trong vườn nhà của biệt thự. Tập trung bình tĩnh, Lâm Trạch Dương đứng vững, bước hai chân ra, sau đó tung nắm đấm. 

Nắm đấm của Lâm Trạch Dương rất chậm rãi, giống như tốc độ của con kiến cũng nhanh hơn tốc độ của anh nhiều. Nắm đấm của Lâm Trạch Dương cũng không có bất kì biến đổi nào, chỉ là cứ hướng thẳng về phía trước. Có thể nói, nắm đấm của Lâm Trạch Dương thật sự làm cho người ta buồn cười, nó còn không có một chút khí thế nào. 

Nhưng mà kì lạ là, lúc này trong không gian lại xuất hiện một luồng không khí kỳ lạ. 

Sân nhà lúc này vừa hay có một cái lá cây rơi từ trên cây gỗ xuống. Chiếc lá này bay trong không khí, vừa hay dừng lại trên nắm đấm của Lâm Trạch Dương. 

Chuyện kỳ lạ xảy ra vào lúc này, chiếc lá kia vốn dĩ hai giây trước đã rơi xuống đất bây giờ lại giống như ngừng chuyển động trong không trung, chiếc lá thế mà lại cứ lơ lửng ở đó, không thể tiếp đất được. 

Sau đó chiếc lá kia lại đi theo chuyển động nắm đấm của Lâm Trạch Dương mà đi lên, chậm rãi như một con ốc sên. 

Đúng rồi, vừa rồi trong không gian xuất hiện luồng không khí kì lạ hóa ra là bởi vì Lâm Trạch Dương. 

Nhịp điệu của không gian dường như đã rơi vào nắm đấm của Lâm Trạch Dương. Không khí lưu động, hướng gió, tốc độ của gió, tất cả đều theo nhịp độ của Lâm Trạch Dương, chuyển động theo anh. 

Đột nhiên… 

Hai chân Lâm Trạch Dương ở trên đất không ngừng di chuyển, cả người cũng đã chuyển động. 

Tĩnh lặng như núi trời, khi chuyển động lại như sấm sét. Nắm đấm của Lâm Trạch Dương di chuyển trái phải, cơ thể anh di chuyển lên xuống, những nơi mà nắm đấm đi qua đều mang theo tiếng gió vang lên, còn kéo theo từng đợt sóng không khí giống như coi Lâm Trạch Dương là trung tâm, cả sân vườn loạn thành một trận gió nhẹ. 

Bang. 

Đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên, nắm đấm của Lâm Trạch Dương dừng lại trên một cái cây to. 

Trong lúc nắm đấm của Lâm Trạch Dương di chuyển về phía trước, một trận gió to nổi lên, toàn bộ lá cây đều rung chuyển, giống như cả cái cây to đang run rẩy chuẩn bị bật gốc. 

Nhưng mà lúc nắm đấm của Lâm Trạch Dương dừng lại ở trên thân cây to, tất cả mọi thứ dường như quay về trạng thái tĩnh lặng, lá cây cũng không còn rung chuyển, gió cũng đã ngừng thổi. 

Lâm Trạch Dương hít thở thật sâu, sau đó anh thu nắm đấm về. Nhìn cái cây to vẫn vẹn nguyên không thiếu mất cái gì, Lâm Trạch Dương lộ ra nụ cười hài lòng. 

“A!” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên. 

m thanh này tràn đầy cảm giác thống khoái, giống như là bị người khác bịt miệng quá lâu mới có thể nói chuyện, cuối cùng cũng có cơ hội hét lên một tiếng, cũng giống như là phải đè ép bản thân quá lâu, cuối cùng cũng có một ngày được phép bùng nổ. 

Bùm. 

Sau đó lại có một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc tường lập tức đổ sụp xuống. 

“Sảng khoái, sảng khoái, thật sự là quá sảng khoái rồi.” Một ông lão giẫm lên bức tường đổ nát, đi đến chỗ của Lâm Trạch Dương. 

“Lão Cố.” Lâm Trạch Dương đầy nghi hoặc gọi, tại sao ông lại đập vỡ tường nhà mình, sau đó đi từ biệt thự bên cạnh sang đây. Biệt thự bên cạnh không phải là không có người ở à? 

“Haha.” Lão Cố cười lớn đi về phía Lâm Trạch Dương. Khuôn mặt ông rạng rỡ lại tràn ngập ý cười, đôi mắt sáng ngời, một đường đi giống như là bước đi của rồng của hổ, tràn đầy khí thế. 

Lâm Trạch Dương không thể không nhướng mày, nói: “Lão Cố, ông đột phá rồi à?” 

Lão Cố lại cười lớn, đáp lại: “Đúng vậy, tôi đã đột phá rồi. Tôi đã bị kẹt lại ở trình độ kia hơn mười năm. Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã đột phá được rồi, tôi còn tưởng cả đời này tôi không còn hy vọng gì chứ, không thể ngờ được hôm nay tôi đã đột phá rồi!” 

Khi đang nói thì nước mắt lão Cố chảy ra, không phải người luyện võ sẽ không hiểu được cảm giác bị kẹt lại khó chịu tới mức nào, hơn nữa còn là kẹt hơn mười năm! 

Giống như lúc bạn muốn hắt xì hơi nhưng cũng không hắt xì được ra ngoài, vậy mà lão Cố đã chịu đựng nó hơn mười năm, mạnh mẽ đến mức không để bản thân phát điên. Chỉ có thể nói rằng ông quá kiên định, sức chịu đựng của ông quá tuyệt vời. 

“Cảm ơn, cảm ơn cậu, Lâm Trạch Dương.” Lão Cố vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt anh. 

Lâm Trạch Dương vội vàng đỡ lão Cố dậy không để cho ông quỳ xuống, không hiểu hỏi: “Ông làm cái gì vậy?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play